Không được, bà ta không thể nói ra chuyện này!
Bà Tống nhanh chóng suy nghĩ, nhận ra rằng không thể tiết lộ bí mật lúc này.
Lý do thực sự cho việc từ hôn là vì con trai Tống Phương Viễn nhà bà ta đã phải lòng Tiêu Phán Nhi - chị họ của Tiêu Bảo Trân, trước khi chính thức từ hôn.
Chuyện “không biết giữ mình” của Tiêu Bảo Trân cũng chỉ là do Tiêu Phán Nhi đồn thổi.
Nếu bà ta để lộ chuyện này, chắc chắn sẽ kéo theo việc con trai bà qua lại với Tiêu Phán Nhi.
Bà ta có thể không quan tâm thanh danh của Tiêu Phán Nhi, nhưng con trai bà ta là công nhân có tương lai tươi sáng, danh dự không thể để bị bôi nhọ!
Nghĩ tới đây, bà Tống quyết định giữ im lặng.
Bà ta khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ như đang khinh bỉ, làm ra vẻ “các người tự biết những gì mình đã làm.”
Vẻ mặt ấy càng khiến Lý Tú Cầm giận điên người.
Lý Tú Cầm tuy nóng tính, nhưng thật thà và ngay thẳng, không biết chửi rủa cay độc. Bà nổi điên nhìn mẹ Tống, nói lớn, “Nhà bà là cái đồ xui xẻo! Con gái tôi không thèm lấy chồng như nhà bà đâu, không phải là từ hôn sao? Thì từ hôn đi, từ ngay bây giờ!”
“Nhưng tôi cảnh cáo bà, đừng có bôi nhọ danh tiếng của con gái tôi, nếu không tôi quyết không để yên đâu, đánh đổi tính mạng tôi cũng không tha cho các người!”
Không để mẹ Tống kịp lên tiếng, Lý Tú Cầm kéo bà mối lại, nói ngay trước mặt bà ấy, “Khi xưa chị làm mai giúp tôi, giờ tôi nhờ chị làm chứng cho tôi, chúng tôi và nhà họ từ hôn, hôn sự này chấm dứt, sau này không còn dính dáng gì nữa!”
Bà mối cũng chẳng ưa gì thái độ của mẹ Tống.
Thật chẳng ra gì! Đã đổi ý phút chót, còn tự dưng bôi nhọ danh tiếng con nhà người ta.
Muốn nói cô gái nhà người ta không đàng hoàng ư? Đưa bằng chứng ra đi!
Không có chứng cứ mà cứ nói bừa, đúng là vô lý.
Nhà này đúng là đồ lươn lẹo!
Bà mối tức giận gật đầu đáp ngay, “Chị yên tâm, tôi sẽ làm chứng, hai nhà từ hôn, từ nay chuyện cưới xin của ai thì người đó lo! Ai mà còn tung tin đồn nhảm, tôi cũng không đồng ý!”
Dù trong lòng vẫn hậm hực, nhưng Lý Tú Cầm cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Gả con gái vào một gia đình như vậy, với một bà mẹ chồng thế này, không phải là một lựa chọn tốt.
Chẳng khác nào đẩy con gái vào hố lửa!
Đứng bên cạnh, Tiêu Bảo Trân từ đầu tới cuối đều im lặng.
Nhưng cô nhìn mẹ mình đang nổi cơn thịnh nộ, rồi lại liếc qua bà Tống với vẻ mặt tự mãn, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Ôi trời, mẹ à, muốn từ hôn thì cũng phải từ cho đáng.
Điều mà Tiêu Bảo Trân muốn làm chính là phơi bày hết những trò bẩn thỉu của nhà họ Tống, vạch trần bộ mặt thật của bọn họ, để họ phải từ hôn trong nhục nhã!
Tiêu Bảo Trân không thể chờ thêm để hủy hôn, nhưng cũng không thể làm qua loa được.
Cô suy nghĩ một chút, mẹ Tống trong sân thì đang bôi nhọ thanh danh của cô, nói cô không đứng đắn, còn thím hai bên ngoài thì lại gán cho cô cái tiếng lười biếng ăn không ngồi rồi.
Như vậy, một khi hủy hôn, thôn dân chắc chắn sẽ bàn tán về cô, lời đồn cũng sẽ lan xa.
Tiêu Bảo Trân thì không quan tâm, nhưng người nhà cô chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.
Hơn nữa, chuyện này cũng gần giống với diễn biến trong nguyên tác, cô phải tìm cách thoát khỏi kịch bản gốc.
...
Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Bảo Trân.
Trong sân, mẹ Tống hét to rằng muốn hủy hôn, lập tức tiếng bàn tán bắt đầu râm ran bên ngoài.
Một người nói: “Thật sự muốn hủy hôn à? Sao người nhà họ Tống vừa nói Bảo Trân không đứng đắn thì mẹ cô ấy liền lập tức đồng ý vậy?”
“Chẳng lẽ, cô bé Bảo Trân thật sự…” một người khác vẻ mặt phức tạp nói.
“Thật sự dây dưa với người khác rồi?” Một người khác bật thốt lên.
Thím hai ngay lập tức cao giọng, như muốn cho cả thôn nghe thấy, “Không thể nào! Bảo Trân tuyệt đối không phải là đứa trẻ như thế, nó không thể nào đong đưa người khác! Đừng có mà nói bậy, chị dâu tôi đồng ý hủy hôn không phải vì chuyện đó!”