“Hệ thống, ngươi nói xem nếu dùng viên Khải Linh Châu đó cho cậu ta thì liệu có tác dụng không?”
Hệ thống vốn đang giả chết lần này lại trả lời nàng:
【Có tác dụng. Tư chất của đứa nhỏ này không bằng ngươi, nhưng cũng được xem là khá. Nếu dùng viên Khải Linh Châu vạn năm này, tư chất của cậu ta có thể tăng thêm một bậc.】
Tần Như Thanh im lặng, trong lòng hơi phân vân.
Hệ thống lại chủ động lên tiếng:
【Ngươi định đưa Khải Linh Châu cho cậu ta dùng sao?】
Tần Như Thanh hỏi ngược lại:
“Nếu Khải linh châu thật sự làm tư chất của cậu ta tăng lên thì ta có được thưởng không?”
Hệ thống: 【Có.】
Tần Như Thanh còn chưa kịp nói gì, trong đầu bỗng vang lên một tiếng “đinh.”
【Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến: “Hậu bối xuất sắc” – Nâng cao tư chất cho thành viên gia tộc Tần Khải Vinh.】
Quả nhiên! Đôi mắt Tần Như Thanh sáng rực. Viên Khải linh châu này không phải vô dụng mà còn rất có ích!
Nàng nhìn về phía thân hình tròn trịa dưới gốc cây đa, cao giọng gọi:
“Vinh cầu nhi! Qua đây!”
Dưới gốc cây đa, bóng dáng mũm mĩm ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhìn quanh một lượt, thấy Tần Như Thanh, đôi mắt đen láy của cậu bé liền sáng lên, rồi hí hửng chạy về phía nàng.
Trên khuôn mặt Tần Như Thanh vẫn giữ nụ cười hiền hòa, nhưng vừa nghe thấy thằng nhóc này cất tiếng: “Muội muội!”
Nụ cười trên mặt nàng lập tức đông cứng. Nàng nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm nghị: “Không được gọi ta là muội muội!”
“Vì sao chứ? Ngươi rõ ràng là muội muội mà!”
“Chỉ nhỏ hơn một tháng thôi, không tính!”
Một tháng chênh lệch quả thật khiến Tần Khải Vinh bối rối trong giây lát. Cậu bé nghiêm túc dùng ngón tay bụ bẫm của mình để đếm kỹ càng, cuối cùng vẫn cố chấp nói: “Không, muội muội chính là muội muội, dù chỉ nhỏ hơn một ngày cũng là muội muội.”
Tần Như Thanh: “…”
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, thầm niệm trong lòng: Ta không chấp nhặt với trẻ con, không chấp nhặt với trẻ con.
Nàng vội chuyển chủ đề: “Ngươi ngồi ở dưới gốc cây làm gì vậy?”
Tần Khải Vinh thật thà đáp: “Ta đang xem kiến.”
Biết ngay là vậy mà.
Đôi mắt Tần Như Thanh đảo qua một vòng, rồi nàng bỗng kéo Tần Khải Vinh đến ngồi cạnh lan can, giọng điệu đầy bí ẩn: “Này, Vinh Cầu Nhi, ta có một thứ tốt muốn cho ngươi…”
Tần Khải Vinh học theo bộ dáng của Tần Như Thanh, ghé đầu lại gần, hạ giọng hỏi: “Thứ gì vậy?”
Tần Như Thanh nhìn quanh bốn phía, tay vừa đặt lên túi trữ vật thì lại khựng lại.