Bản thân Tần Như Thanh thì không có cảm giác gì đặc biệt. Dù sao lúc nàng sinh ra, nhà họ Tần đã suy yếu rồi.
Những dấu tích về thời kỳ huy hoàng của nhà họ Tần có lẽ chỉ còn sót lại trên những bài vị lạnh lẽo trong từ đường.
---
Sau khi tế bái tổ tiên xong, nghi thức kiểm tra tư chất cuối cùng cũng bắt đầu.
Đại trưởng lão tóc bạc trắng, gương mặt nghiêm nghị, là người uy nghiêm nhất trong gia tộc. Ông cầm tinh bàn đo linh căn, ánh mắt lướt nhẹ qua, khiến Tần Như Thanh cảm nhận rõ ràng Tần Khải Vinh đứng bên cạnh khẽ run lên.
“Bắt đầu từ dòng chính trước.” Đại trưởng lão nhìn về phía Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh, thản nhiên nói: “Hai người các ngươi, ai lên trước?”
Bị đại trưởng lão nhìn chằm chằm, dù Tần Như Thanh bình thường gan lớn cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Thái độ và khí chất của ông khiến nàng không thể không liên tưởng đến thầy giám thị ở trường học.
Hai người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Lúc này, Tần Đức Minh đưa tay che miệng ho nhẹ, định nói để Như Thanh lên trước, nhưng chưa kịp mở miệng thì một giọng nữ vang lên từ phía dưới.
Đó là Tần Đức Hinh.
Tần Đức Minh là tộc trưởng, nhưng ai cũng biết ngoài lão tổ và đại trưởng lão ra thì người có thực lực mạnh nhất nhà họ Tần chính là Tần Đức Hinh.
“Khải Vinh, con là ca ca, hãy làm gương cho muội muội.” Tần Đức Hinh mặc trang phục gọn gàng, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói mang khí thế không cho phép cãi lời.
Thấy vậy, Tần Đức Minh đành nuốt lại lời muốn nói.
Một cuộc đấu ngầm tan biến trong im lặng.
Tần Khải Vinh cắn răng bước đến trước mặt đại trưởng lão.
“Dùng kim châm đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trung tâm tinh bàn là được.” Đại trưởng lão thản nhiên nói.
Tần Khải Vinh không dám chậm trễ, làm theo ngay lập tức.
Tần Như Thanh hiếu kỳ nhìn, muốn biết tinh bàn sẽ phản ứng thế nào khi nhỏ máu vào.
Chỉ thấy giọt máu ở trung tâm tinh bàn lan dọc theo hoa văn ra bốn phía. Cuối cùng, một góc của tinh bàn phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Tư thế lười biếng với hai tay khoanh trước ngực của Tần Đức Hinh lập tức biến mất, cơ thể bà ấy đứng thẳng tắp, đường nét khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện vẻ vui mừng.
Đại trưởng lão nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Đơn kim linh căn, linh văn trên trắc linh bàn được lấp đầy hơn một nửa, tiềm lực vô cùng dồi dào, linh khí trong cơ thể sung mãn… Tốt.”
Ông mở bừng mắt, nhìn về phía Tần Khải Vinh, khuôn mặt già nua hiện lên chút ôn hòa.
“Ngươi rất tốt.”