Nhìn thấy lòng tốt của Lâm Uyên bị Kiều Niệm cự tuyệt thẳng thừng, Lâm Diệp lập tức thu hồi cảm giác áy náy trong lòng, lạnh lùng nói:
“Muội không cần phải nói năng mỉa mai như vậy. Trên người bị thương, sao không nói sớm? Chẳng lẽ không biết mở miệng à?”
Nếu nàng sớm nói ra, hắn nhất định sẽ đến Ngự y viện xin thuốc mang về cho nàng!
Kiều Niệm giọng điệu thản nhiên, rút tay mình khỏi tay Lâm phu nhân, đáp:
“Lúc nãy vốn muốn nói, nhưng tiểu hầu gia đâu có cho ta cơ hội.”
Ánh mắt Lâm Diệp tối lại. Nàng đã trở về phủ, vậy mà vẫn không chịu gọi hắn một tiếng “ca ca”?
Cơn giận trong lòng càng bùng lên, hắn trầm giọng nói:
“Ta muốn hỏi, dù sao muội cũng là thiên kim tiểu thư của phủ hầu gia, từ nhỏ đã học võ cùng các sư phụ trong phủ. Vậy trong Tẩy Y Cục rốt cuộc có cao thủ nào khiến muội bị thương đến mức này?”
Một câu nói khiến tim Kiều Niệm thắt lại.
Nàng cúi đầu kéo tay áo xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo đến rợn người:
“Ban đầu ta cũng từng phản kháng, như tiểu hầu gia đã nói, đám cung nữ kia quả thực không phải đối thủ của ta. Nhưng nếu đánh không lại, họ sẽ dùng mưu hèn kế bẩn”.
“Ví dụ như, nhân lúc ta đang ngủ, họ đổ từng chậu nước lạnh lên giường ta. Lúc ăn cơm, người khác múc canh, còn ta nhận được nước cặn. Quần áo ta vất vả giặt sạch bị ném xuống nhà xí, hoặc phần công việc đáng lẽ là của họ thì tất cả đổ dồn lên người ta.”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Diệp, ánh mắt lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào nhưng lại khiến tay hắn run rẩy.
“Ta cũng từng cầu cứu với ma ma quản sự, nhưng thứ nhận được chỉ là trận đòn roi. Về sau, ta không phản kháng nữa. Giường ướt thì ta ngủ dưới đất, cơm có nước bẩn thì ta vẫn ăn được. Có lần ma ma đánh quá tay, suýt nữa gϊếŧ chết ta. Có lẽ vì nể mặt phủ hầu gia nên sau đó bà ta nhẹ tay hơn trước.”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Diệp, khóe miệng Kiều Niệm khẽ nhếch, mang theo nụ cười chế giễu:
“Vậy nên, tiểu hầu gia nghĩ rằng ta cố tình chịu đựng những thứ đó để đổi lấy sự áy náy và hối hận của các người sao?”
“Đừng ngốc nghếch như vậy. Ta làm sao không nhận rõ thân phận của mình? Các người có thể áy náy, nhưng sẽ không bao giờ hối hận. Nghe đến đây, chắc hẳn trong lòng các người còn đang thầm cảm thấy may mắn vì năm đó người bị đày đến Tẩy Y Cục là ta, chứ không phải Lâm Uyên, đúng không?”
Nhìn ánh mắt đầy chất vấn của Kiều Niệm, Lâm Diệp cảm giác như có một bàn tay vô hình đang xé toạc trái tim mình.
Nhưng, hắn lại không thể thốt ra được bất kỳ lời phản bác nào.
“Niệm nhi, đừng nói nữa!” Lâm phu nhân ôm ngực, nước mắt tuôn rơi, thở cũng trở nên khó khăn:
“Đều là lỗi của mẹ, mẹ đã có lỗi với con!”
“Phu nhân không có lỗi với ta.” Kiều Niệm vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nghe qua rất dịu dàng.
Nhưng sự dịu dàng này lại hoàn toàn khác với Lâm Uyên.
Sự dịu dàng của Lâm Uyên khiến người ta cảm thấy ấm áp, dễ chịu.
Còn sự dịu dàng của Kiều Niệm giống như một thanh kiếm mềm mại, từng chữ từng lời đều cứa sâu, khiến người ta đau đến chảy máu.
“Phu nhân đã nuôi ta mười lăm năm, có ân dưỡng dục, làm gì cũng là đúng.”
“Nhưng trong lòng muội có oán hận!” Lâm Diệp lần nữa lên tiếng, cảm giác đau đớn bị xé nát trong tim khiến hắn thêm bực bội.
Hắn như nhìn thấu được Kiều Niệm, cười lạnh nói:
“Những gì muội làm bây giờ đều là cố ý cả, cố ý lạnh nhạt với chúng ta, cố ý ngã trước mặt mẹ. Có phải muội cũng dùng chiêu trò này với Tiêu Tướng quân để được hắn thương hại mà cho ngồi xe ngựa về phủ? Kiều Niệm, Muội nhớ rõ một điều- Tiêu Tướng quân đã không còn là vị hôn phu của muội. Hiện tại, hắn là vị hôn phu của Lâm Uyên, bọn họ sắp thành thân rồi!”
Nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của Lâm Diệp, trong lòng Kiều Niệm không khỏi cảm thán. Dù gì thì hắn cũng đã làm ca ca của nàng suốt mười lăm năm, từng câu nói của hắn đều đâm thẳng vào trái tim nàng, không sai lệch chút nào.
May thay, trái tim nàng đã được rèn giũa suốt ba năm qua, sớm đã không còn biết đến đau đớn hay tổn thương nữa.
“Tiểu hầu gia bận rộn, hẳn đã quên ba năm trước từng đẩy ta ngã từ lầu nhỏ xuống. Khi đó ta đã trật chân, còn chưa khỏi hẳn đã bị đưa vào Tẩy Y Cục. Suốt ba năm qua, vết thương ở chân thường xuyên tái phát. Hôm nay, lúc tiểu hầu gia đá ta khỏi xe ngựa, chân lại bị trật, nên vừa rồi ta thật sự đứng không vững. Còn về phần Tiêu tướng quân… Tiểu hầu gia nghĩ thế nào mà cho rằng hắn sẽ thương hại ta? Là ngài quá xem trọng ta, hay quá coi thường Lâm tiểu thư?”
Những lời này khiến Lâm Uyên đứng bên cạnh xấu hổ không còn chỗ dung thân.
Lâm Diệp không khỏi lo lắng nhìn Lâm Uyên một cái, sau đó quay sang quát lớn với Kiều Niệm:
“Muội đừng ở đây gieo rắc bất hòa nữa! Tính cách của muội, ta là người rõ nhất. Dù có ba năm trôi qua, muội vẫn là kẻ nhỏ nhen, không bỏ qua bất cứ mối hận nào! Ta cảnh cáo muội, có ta ở đây, đừng mong ức hϊếp Uyên Nhi!”
“Ca ca…” Giọng nói nghẹn ngào của Lâm Uyên vang lên.
“Huynh đừng như vậy, tỷ tỷ chưa từng làm gì có lỗi với muội.”
“Uyên Nhi, muội quá lương thiện rồi!” Lâm Diệp nhíu chặt mày, chỉ tay về phía Kiều Niệm:
“Nhưng muội không giống muội ấy! Tâm tư muội ấy sâu xa, lòng dạ hẹp hòi! Chúng ta vứt muội ấy vào Tẩy Y Cục ba năm không thèm đoái hoài, giờ muội ấy ra ngoài rồi, chắc chắn sẽ trả thù chúng ta! Biết rõ mẫu thân thương yêu muội nhất, muội ấy lại cố ý lạnh nhạt, xa cách. Cố ý để lộ thân thể đầy vết thương trước mặt mẫu thân. Muội xem, mẫu thân khóc đến mức này rồi!”
Lâm Uyên quay sang nhìn Lâm phu nhân. Đúng là bà đã khóc đến không còn ra hình dáng, chỉ có thể dựa vào nha hoàn bên cạnh mà thở từng hơi khó nhọc.
Nghe lời Lâm Diệp, Lâm phu nhân dường như muốn phản bác, giơ tay lên nhưng không thốt ra được chữ nào.
Lâm Uyên nghĩ, bản thân chưa từng thấy mẫu thân như vậy. Dù lúc trước Kiều Niệm bị đưa vào Tẩy Y Cục, mẫu thân cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt, sau đó còn an ủi nàng.
Nhưng bây giờ…
Chẳng lẽ, đúng như ca ca nói, tất cả những điều này đều là do Kiều Niệm cố tình?
Kiều Niệm, nàng ta thực sự thâm sâu đến vậy sao?
Không kìm được, Lâm Uyên lại nhìn về phía Kiều Niệm. Nhưng vừa lúc đó, Kiều Niệm cũng nhìn cô. Đôi mắt ấy, trong trẻo như sương lạnh, lại sắc bén vô cùng, tựa như một lưỡi dao đâm sâu vào lòng cô, khiến cô không dám đối diện, vội vã quay đi.
Còn Kiều Niệm, nàng chỉ khẽ cúi chào phu nhân Lâm:
“Có lẽ hôm nay Kiều Niệm không thích hợp để gặp tổ mẫu. Xin phu nhân thay ta nhắn lại với tổ mẫu, ngày mai ta sẽ đến thăm bà.”
Dứt lời, Kiều Niệm xoay người rời đi, không hề nhìn lại bất kỳ ai trong Lâm gia.
Nhưng bóng lưng tập tễnh của nàng lại in sâu vào lòng từng người trong Lâm gia.
Kể cả Tiêu Hành.
Chỉ sau khi Lâm Uyên đưa phu nhân Lâm về, Lâm Diệp mới nhìn thấy Tiêu Hành.
Hắn đứng dưới hành lang cách đó không xa, những chuyện vừa xảy ra có lẽ hắn đã chứng kiến rõ ràng.
Lâm Diệp cau mày khó chịu, bước tới và hỏi:
“Sao người lại ở đây?”
“Hoàng thượng ban thưởng mấy vị thuốc quý. Ta nghĩ bản thân không cần dùng, nên mang đến biếu lão phu nhân Lâm gia.”
Tiêu Hành chậm rãi đáp, vẻ mặt bình tĩnh, như thường lệ không chút gợn sóng.
Nhưng Lâm Diệp lại cảm thấy có điều gì đó bất thường. Hắn nhíu chặt mày, đánh giá Tiêu Hành từ trên xuống dưới, rồi mới mở miệng:
“Nói thật đi, ngươi đến đây là vì Kiều Niệm, đúng không?”