Phu Quân Sau Khi Sống Lại Vừa Điên Vừa Trà

Chương 12: Cứu hắn cũng là cứu chính mình

Trước khi chết có bao nhiêu hận, vậy thì bây giờ có bấy nhiêu rối rắm.

Ngọc Lê Thanh phiền não đi đến hành lang, giẫm lên bóng phản chiếu của một cây cột dưới ánh chiều tà.

Nàng không có nghĩa vụ cảm hóa hắn, bảo vệ bản tính ngây thơ thiện lương của hắn, bọn họ lại bị một tờ hôn ước trói buộc với nhau, chỉ cần hôn ước này không hủy bỏ, Giang Chiêu Nguyên làm ác, nàng sẽ bị báo ứng theo.

Cứu hắn cũng là cứu chính mình.

Hơn nữa bây giờ hắn trông còn rất đáng yêu.

Không dọa người như vậy, cũng không quái gở như vậy, hình như còn rất dễ nói chuyện.

Tóm lại hắn muốn ở lại trong phủ, về sau thường xuyên gặp mặt, có rất nhiều cơ hội ở chung với hắn.

Hay là thử một lần?

Cho dù không làm được, chờ hắn học xong trở về Lương Kinh, khi đó chắc là nàng đã có thể khuyên được phụ thân đi giải trừ hôn ước, đến lúc đó bọn họ phân cách hai nơi, không còn liên quan, bản thân cũng sẽ không bị hắn liên lụy đến.

Nghĩ như vậy, dường như là một vụ mua bán không lỗ.

“Được, vậy thử xem.” Ngọc Lê Thanh âm thầm quyết định.

Trời chiều dần dần hạ xuống, trong đình viện tối xuống, Ngọc Thiên Lỗi uống cạn chén trà cuối cùng, đi ra từ sảnh sau, gã sai vặt ở phía sau đóng cửa lại.

“Phụ thân!” Thiếu nữ từ một bên xông ra.

Ngọc Thiên Lỗi hoảng sợ, nhìn đứa con gái tinh quái, “Trời đã sắp tối, sao con còn ở đây?”

“Con đang đợi phụ thân.” Ngọc Lê Thanh chắp tay lại gần ông, nũng nịu hỏi, “Phụ thân đã xem xong bản ghi chép kia chưa?”

Ngọc Thiên Lỗi gật gật đầu, “Xem xong rồi, viết không tệ, ghi chép rất tỉ mỉ về quản sự chưởng quỹ sản nghiệp và cách thức quản lý, cũng thấu hiểu về kỹ thuật vải vóc và nhuộm màu, một tháng ngắn ngủi mà đã có thể viết được những thứ gì, đủ để nhìn ra con rất dụng tâm.”

Thành quả bận rộn một tháng được phụ thân khích lệ, Ngọc Lê Thanh vui vẻ ra mặt, thừa cơ truy hỏi.

“Vậy phụ thân có thể cho con một sản nghiệp, để con học cách quản lý không?”

“Học cái đó làm cái gì, Giang công tử cũng đã ở nhà chúng ta rồi, ta thấy hai đứa trò chuyện vui vẻ như vậy, con nên dành nhiều thời gian trò chuyện với Giang công tử mới đúng.” Ngọc Thiên Lỗi nói xong, lộ ra nụ cười vui mừng.

Ngọc Lê Thanh không vui bĩu môi, “Con đang nói chuyện quản lý sản nghiệp với người, nhắc đến Giang công tử làm gì.”

Ngọc Thiên Lỗi vỗ vỗ bả vai của nàng, đi về phía trước, vừa đi vừa nói, “Thanh Nhi, con cho rằng mỗi ngày đến phường một chuyến, quay về đọc nhiều sách hơn thì có thể xử lý chuyện làm ăn rồi sao? Những thứ mà con học này đều chỉ là bề ngoài mà thôi.”

Ngọc Lê Thanh sóng vai đi theo phụ thân, nhỏ giọng nói: “Con biết con chỉ có lý luận suông, cho nên mới xin phụ thân cho con một sản nghiệp để luyện tập.”

Ngọc Thiên Lỗi lắc đầu, “Chuyện làm ăn há có thể xem như trò đùa? Hiện tại đường huynh của con đang giúp ta xử lý một phần sản nghiệp, chống đỡ làm ăn bố trang cho chúng ta, nó đã bỏ ra khá nhiều công sức đấy. Nếu như tùy tiện để cho con nhúng chân vào, nó sẽ nghĩ như thế nào?”

Lần này lại nói đến đường huynh rồi.

Ngọc Lê Thanh cảm thấy ủy khuất, rõ ràng mình mới là con gái một của phụ thân, phụ thân lại không dạy nàng bản lĩnh buôn bán, ngược lại mẫu thân đã dạy nàng rất nhiều cách dệt và nhuộm vải, còn để lại vài quyển ghi chép cho nàng.

Sau khi mẫu thân qua đời, nàng được phụ thân nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay, một lòng chỉ thích chơi đùa, ngay cả bản lĩnh mẫu thân dạy cho nàng cũng sắp quên sạch sẽ rồi.

Tại sao phụ thân lại nuông chiều nàng, không cho nàng học bản lĩnh.

Cha con bọn họ chưa bao giờ quanh co, Ngọc Lê Thanh phát hiện không thích hợp, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Phụ thân, có phải là người cảm thấy đường huynh là nam tử truyền tông đời sau cho Ngọc gia, theo lý nên truyền gia nghiệp cho hắn. Còn con là nữ tử, xuất giá chính là nước đã giội đi, cho nên để cho con học bản lĩnh chính là uổng phí sức lực hay không?”

Trong giọng nói mang theo phẫn uất không chút che dấu, đôi mắt hạnh oán hận nhìn chằm chằm vào Ngọc Thiên Lỗi.