Trong một lần vô tình khi Đường Tiểu bị thương cần có người truyền máu nhưng máu của cả ba người nhà họ Đường đều không phù hợp với cô nên họ mới vỡ lẽ ra rằng có lẽ năm đó họ ôm nhầm con.
Với thế lực nhà họ Đường thì chuyện điều tra dễ như lòng bàn tay, lúc này họ tìm được Tư Nhan, cô gái thất học đang vật vả ở trong quán bar.
Tư Tấn Cường là một tên nghiện rượu và nghiện cờ bạc, mỗi lần hắn say đều lôi vợ con ra đánh đập, thiếu tiền sẽ trộm của vợ và con gái để đánh bạc. Gã càng đánh càng thua, càng thua thì càng thích uống rượu rồi ngược đãi bạo hành vợ con.
Có lẽ do ông trời thương sót nên khi Tư Nhan mười lăm tuổi, gã ta uống rượu quá nhiều khiến tinh thần không tỉnh táo vô tình rơi cầu mà mất, tuy rằng mẹ con Tư Nhan đều giải thoát nhưng cuộc sống cũng không tốt hơn.
Sức khỏe của Tô Điềm vì chịu bạo hành nhiều mà ngày càng suy yếu, khi đến bệnh viện khám bệnh thì đã quá trễ rồi, căn bệnh ung thư của bà đã đến thời kỳ cuối.
Tư Nhan mặc kệ sự phản đối của bà tiếp tục để bà ở bệnh viện chữa trị còn cô thì vừa đi học vừa đi làm, khi thấy số tiền kiếm cũng không đủ dùng cô dứt khoát nghỉ học cấp ba mà đi làm. Nhưng dù cố gắng thế nào thì Tô Điềm cũng không thể đồng hành cùng Tư Nhan lâu, sau khi gắng gượng ăn sinh nhật năm mười tám tuổi với con gái qua hôm sau bà cũng chết trên giường bệnh.
Lúc đó trợ lý nhà họ Đường tìm đến, muốn cô về nhà họ Đường.
Tư Nhan vốn nghĩ rằng có lẽ do ông trời cuối cùng cũng bỏ chút thương sót cho cô, để cô có thể sống hạnh phúc quãng đời còn lại nên Tư Nhan đầy lòng mong đợi đi theo trợ lý về nhà họ Đường.
Cô muốn tìm được hạnh phúc yêu thương từ gia đình nhiều thêm để vượt qua cú sốc sau khi mẹ Tô Điềm mất.
Tư Nhan vì quá vui mừng về cuộc sống mới, mong ước về một gia đình đầy ấm áp hoàn hảo quá lớn khiến cho cô làm lơ đi sự thật rằng nhà họ Đường hoàn toàn im lặng trước sự trở về của cô, họ thậm chí còn không lên tiếng công bố thân phận của cô, để cho người ta thảo luận lệch đi về thân phận của mình.
Có lẽ khi nhận cô về nhà họ Đường, chính họ đã cảm thấy cô giống như gã đàn ông kia, dù có những thứ thuộc về mình nhưng lại ham muốn những thứ nhỏ bé của Đường Tiểu. Hám lợi ác độc cố chấp đó đều là những ấn tượng mà mọi người xung quanh áp đặt lên cô, cho dù cô có cố gắng thế nào thì việc cô đẩy Đường Tiểu xuống nước hôn mê ba tháng, bắt ép Đường Tiểu chịu lạnh đến sốt cao, lấy trộm trang sức của Đường Tiểu, cướp đoạt vai diễn của cô ta, lòng sinh ganh tỵ với nữ diễn viên tài giỏi hơn mình, ác độc hãm hại chết người ta.
Những gì xấu xa nhất trên đời này đều là do Tư Nhan làm còn Đường Tiểu mãi mãi vẫn là một cô công chúa nhỏ, là một viên ngọc sáng chói, là một ánh trăng sáng treo ở trời cao, là một đóa hồng được đặt ở đầu giường.
Ba mẹ và anh trai ruột của cô luôn luôn thương yêu Đường Tiểu, người mà cô yêu thích năm cấp ba đến bây giờ đã mười năm cũng chỉ dành tình yêu thương dành cho Đường Tiểu, vị thần tượng mà cô âm thầm dõi theo muốn một ngày trở thành một diễn viên xuất sắc như anh ấy cũng bày tỏ tình yêu chân thành đến Đường Tiểu, thậm chí người đàn em bị người ta bắt nạt khi mới bước vào ngành giải trí được cô giúp đỡ cũng lấy ân báo oán cô vì tình yêu mà cậu ta dành cho Đường Tiểu.
Cô không hiểu vì sao cô làm gì thì mọi người cũng chán ghét cô ngược lại Đường Tiểu trong tối ngoài sáng ám hại cô thì không ai nhận ra, hoặc là trực tiếp đổi lỗi cho cô.
Tư Nhan như người mất hồn cầm lấy điện thoại, quen thuộc gọi vào một dãy số.
Rất lâu sau người kia mới nhấc máy.
Giọng điệu khó chịu cùng không kiên nhẫn của đối phương thông qua điện thoại truyền đến tai cô.
"Đường Tư Nhan cô có biết phiền không vậy?! Tôi đã nói là bản thân không thích cô, cô cứ làm phiền tôi như vậy làm gì?"
Tư Nhan im lặng nghe đối phương chất vấn, trong lòng không hiểu sao cảm thấy như thông suốt rồi.
Giọng điệu không kiên nhẫn và thái độ hận né xa cô trăm cây số của đối phương rõ ràng như vậy nhưng vì sao trong quá khứ cô lại không nhận ra nhỉ?
Thế nhưng Tư Nhan vẫn hỏi một câu dư thừa, có lẽ chính cô đã biết sẵn đáp án nhưng vẫn cứ cố chấp như một tên hề tìm chút hi vọng mong manh: "Trần Mặc, anh có tin em không?"
Trần Mặc cười lạnh một tiếng, hắn là kẻ xưa nay không thích nói nhiều, tính tình cũng đạm bạc không hứng thú đôi co với ai, chỉ có mỗi Tư Nhan là phá lệ khiến cho hắn chán ghét cô đến tận xương tủy: "Tin cô cái gì? Tin cô không đẩy Tiểu Tiểu xuống nước hay tin cô không cố ý muốn hại chết nữ diễn viên kia?"
Tư Nhan còn chưa nói gì thì đã nhận được lời cảnh cáo từ hắn.
Trần Mặc nói: "Đường Tư Nhan tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn muốn làm chuyện gì hại Tiểu Tiểu nữa thì không chỉ có nhà họ Đường mà nhà họ Trần cũng không bỏ qua cho cô đâu!"
Nói rồi hắn cũng ngắt máy.
Tư Nhan nhìn điện thoại đến khi điện thoại chủ động tắt đi, cô như một linh hồn không chốn về đi đến bên tủ, lấy một bức ảnh được giữ gìn cẩn thận.
Tấm ảnh bên trong đã có chút ố vàng nhưng Tư Nhan vẫn giữ nó như bảo vật quý giá của mình.
Cô ôm lấy bức ảnh như đứa nhỏ tìm được món quà duy nhất dành cho mình, lặng lẽ khóc.
Tư Nhan nức nở, càng khóc càng ôm chặt bức ảnh vào trong lòng: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ."
Bức ảnh trong tranh không ai khác ngoài cô và người mẹ nuôi dưỡng mình Tô Điềm, nó được chụp vào ngày sinh nhật cuối cùng mà Tô Điềm ở cạnh cô.