Anh bước tới trước kệ sách cao, đôi chân dài dứt khoát.
Áp lực gần đây quá lớn, nhưng điều này lại đến rất đúng lúc. Nếu kẻ đó còn dám lặp lại những lời đe dọa tương tự, thì từ ngày đó trở đi, Bạch Tư Ngôn sẽ coi hắn như bao cát để trút giận.
[Nếu có cuộc gọi đến, hãy cố kéo dài thời gian trò chuyện. Tuy tiền bối là cao thủ, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở, cần xác minh thông tin về đối phương.]
“Là đàn ông.”
Bạch Tư Ngôn lướt qua các kệ sách, tiện miệng nói.
[Gì cơ? Nhưng giọng đã qua xử lý…]
“Chắc chắn là đàn ông, không thể nghi ngờ.”
[À à, tôi hiểu rồi…!]
“Hắn hoặc là đang dùng thuốc, hoặc tinh thần không bình thường.”
Chiếc kệ sách chiếm trọn một bức tường, chất đầy những tài liệu về đàm phán.
Trong quá trình học thạc sĩ chính trị, Bạch Tư Ngôn từng tham gia khóa huấn luyện tại Học viện FBI của Mỹ, đồng thời hoàn thành chương trình đào tạo đàm phán con tin do Sở Cảnh sát New York tổ chức.
Hầu hết sinh viên tốt nghiệp, khi đối mặt với tình huống có con tin, thường bị cảm xúc chi phối. Nhưng Bạch Tư Ngôn thì khác: khi đối mặt với mối đe dọa hay họng súng, đôi mắt anh thậm chí không hề dao động.
Cốt lõi của đàm phán chính là đối thoại.
Phải thấu hiểu đối phương từ góc độ nhân tính.
Một chuyên gia đàm phán giỏi cần sử dụng sự “đồng cảm” để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của đối phương. Nhưng Bạch Tư Ngôn thì hoàn toàn ngược lại.
Lạnh nhạt, thờ ơ.
Tính toán tỉ mỉ nhưng tàn nhẫn, không bận tâm đến đạo đức.
Anh điều khiển cảm xúc một cách tinh vi để thao túng kẻ khác.
Những điều này khiến anh cách xa hình mẫu của một chuyên gia đàm phán lý tưởng.
Bạch Tư Ngôn không quan tâm đến sự an toàn của con tin, mà lại tìm niềm vui trong việc tra tấn những kẻ bắt cóc.
Mẹ anh nhận ra khuyết điểm của con trai mình và tức giận đến mức nổi trận lôi đình, không cho phép anh tiếp tục dấn thân vào lĩnh vực này.
“Nó chỉ là một kẻ độc miệng, không thể trở thành chuyên gia đàm phán.”
Đây là nhận xét lạnh lùng của mẹ anh.
Tuy nhiên, chính điều này lại giúp anh phát huy được tài năng trong chính trường.
***
[Cút ra, cấm mày làm ồn nữa.]
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ vào trang sách, giọng nói vốn đã khàn khàn lại càng thêm chói tai, giống như giấy ráp.
Ánh mắt Hi Châu không rời khỏi màn hình.
[Lưỡi của mày sẽ tê mỏi, không thể nói nữa.]
‘Lưỡi sẽ tê mỏi… không thể nói nữa.’
Cô giả vờ diễn theo, khẽ cử động tay, làm các thủ ngữ.
Biểu cảm của cô trở nên cứng đờ, căng thẳng, cằm nghiến chặt, hai tay đan vào nhau, tạo thành tư thế có phần hung dữ. Cô cũng không phải chưa từng nghĩ tới các phương pháp khác.
Trước đây, vì vấn đề hôn nhân không công bằng, cô đã tìm kiếm sự tư vấn hợp pháp. Nhưng dù là tư vấn miễn phí hay từ các văn phòng luật sư nổi tiếng, kết quả đều giống nhau.
“Cái gì? Bạch nghị viên?”
“Sơn Kinh?”
Ông và chồng cô đều có mối quan hệ rộng trong giới pháp lý, không ai dám đυ.ng vào vị nghị viên được đề cử này, người đã được tổng thống tín nhiệm.
Không một luật sư nào dám nghi ngờ tính hợp pháp của hợp đồng này.