Tiếng chuông đồng hồ vang lên chói tai.
"A...!"
Hi Châu giật mình tỉnh dậy, vội xoa xoa hai tai. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tư Ngôn, ký ức về anh vẫn in đậm trong trí nhớ cô, dù đã 20 năm trôi qua.
[Trời ạ, sao mỗi lần lại quên nhanh như vậy...]
Lúc ấy, cô bị ép phải nghe âm thanh đó, tầm mắt bị che khuất. Có phải vì âm thanh quá mãnh liệt? Hay là do sự đột ngột và bất ngờ khiến cô hoảng sợ?
Hi Châu cảm thấy như mình bị một bóng ma ám ảnh, chỉ có thể nhìn anh ngày càng xa. Sau đó, cô gặp lại anh ở một buổi tiệc trong vườn.
"Anh ấy nói đợi tôi trưởng thành rồi sẽ lấy tôi."
Chị gái nhẹ giọng nói vậy, còn biểu cảm của cô lúc ấy ra sao thì không nhớ rõ.
Khi đó, Hi Châu không còn thấy cậu thiếu niên trong góc tối, đau khổ và rêи ɾỉ nữa, mà là anh, người thu hút mọi ánh nhìn.
Dù vóc dáng chưa trưởng thành, anh cũng đã ăn mặc chỉnh tề, đứng tự nhiên ở trung tâm khu vườn, thay vì lẩn khuất trong góc tối.
Hi Châu muốn tìm lại hình ảnh anh ngày xưa, nhưng anh đã đến gần, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như ngày nào, rồi đưa tay ra.
"Mười tuổi? Mười một tuổi?"
Thật là kỳ lạ, nhìn anh không có vẻ gì là vậy.
Anh lịch sự đứng yên, nhưng vẫn chứa đựng một sự đe dọa không thể nắm bắt.
Khi cô vội vã bắt tay, anh siết mạnh một chút. Hi Châu lập tức hiểu, đó là một lời cảnh báo không cần phải nói ra.
Ngày hôm đó, những gì cô nhìn thấy phía sau góc hẻm đã trở thành điểm yếu của anh.
***
"Rốt cuộc có thứ gì có thể là điểm yếu của tiền bối?"
"Không biết sống chết mà dám uy hϊếp, đúng là buồn cười."
Mặc trợ lý tiếp tục oán thán, Bạch Tư Ngôn vẫn bước đi nhanh trên hành lang ở Nhà Xanh. Anh vừa mới kết thúc buổi làm việc sáng sớm và đối đáp với các phóng viên về những câu hỏi đột ngột.
Ngoài những vụ bạo lực và bắt cóc đang xảy ra gần đây, anh vẫn phải truyền đạt quan điểm của tổng thống và tham gia vào các cuộc họp quan trọng.
Bạch Tư Ngôn trao đổi ánh mắt lạnh lùng với đồng nghiệp, như thể đang hỏi: "Tìm ra vị trí chưa?"
"Tiền bối..."
"Video giám sát trên đường đâu?"
"Tất cả đã được kiểm tra, nhưng vẫn chưa có..."
Anh nhíu mày.
"Đến đây thôi, trả lời như vậy là đủ rồi."
Trợ lý có vẻ lo lắng, không tự chủ được mà biện minh.
"Phân tích viên nói, hình như có một kẻ đe dọa giả mạo, hành động của hắn có vẻ như đang đùa giỡn."
"..."
"Không đến mười phút, địa chỉ IP liên tục thay đổi, nhìn không giống hành động của cá nhân mà là có tổ chức. Hơn nữa, video giám sát trong khoảng thời gian đó cũng bị xóa hết. Thật là đau đầu."
"Có tổ chức..."
"Tiền bối, rốt cuộc hắn muốn gì?"
"20 tỷ."
"Gì?"
Trợ lý há hốc miệng.
"Muốn trao đổi gì?"
"Hắn uy hϊếp muốn làm lộ đời tư cá nhân của tôi."
"Hả?"
Lần này, trợ lý trợn to mắt, như thể sắp vỡ ra.
"Đời tư cá nhân? Tiền bối, chẳng lẽ..."
Dù cảm thấy không thể nào, nhưng cậu ta vẫn nghi hoặc nhìn Bạch Tư Ngôn. Đời tư cá nhân?
Bạch Tư Ngôn là người sống theo lịch trình từng phút từng giây.
Liệu có thể có giá trị đến 20 tỷ vì những chuyện riêng tư này sao? Trợ lý không hiểu được.
Nếu không phải chuyện cá nhân mà là công việc của anh, có lẽ sẽ dễ hiểu hơn.
"Chuyện này nói sau."
Bạch Tư Ngôn đẩy cửa phòng họp ra, nhắc nhở một câu.
"Đúng là không thể đoán trước được người này..."
Trợ lý Phác Đạo Tể lặng lẽ thở phào, cảm thấy sự căng thẳng giảm bớt.
Có người từng chế nhạo anh chỉ là "một cái micro đẹp", nhưng đó là vì họ hoàn toàn không hiểu về Bạch Tư Ngôn.