Giả vờ đồng ý là bước đầu tiên trong cuộc đàm phán. Bạch Tư Ngôn chưa bao giờ định tha thứ cho bất kỳ kẻ nào có ý đồ làm bẩn cuộc đời anh. Anh trời sinh đã không dễ dàng cảm thấy lương tâm bất an. Vì vậy, trước tiên anh sẽ trấn an kẻ uy hϊếp, tạo dựng mối quan hệ, rồi phá hủy hoàn toàn.
"Tại sao cứ luôn nhắm vào người ngoan ngoãn như cô ấy?" Kẻ uy hϊếp nhiều lần tỏ ra nhắm vào Hồng Hi Châu. Hắn dường như rơi vào một hoàn cảnh không thể lý giải. Việc "giả vờ đồng ý" khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Sáng nay, anh vốn định tuyên bố lập trường của tổng thống về vấn đề bạo lực trong các mối quan hệ đang ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng 20 tỷ ư? Con số khớp chính xác với mức tiền vi phạm hợp đồng. Trùng hợp đến vậy sao? Nếu không phải là người thân cận, tuyệt đối không thể biết được nội tình của cuộc hôn nhân chính trị này.
Như thể kẻ đó rất hiểu rõ Hi Châu, cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ Bạch Tư Ngôn. Và còn bức ảnh kia nữa...
…Bức ảnh chết tiệt đó.
Nói là giả, nhưng hình dáng đầu gối, vết sẹo, thậm chí cả ngón chân đều hoàn toàn trùng khớp với cơ thể của Hi Châu.
Thoạt nhìn như chỉ là một trò tống tiền, nhưng thực chất... sắc mặt Bạch Tư Ngôn lập tức trở nên lạnh băng.
Uy hϊếp, yêu cầu và động cơ của kẻ uy hϊếp...
Tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa.
Bạch Tư Ngôn cởi nút tay áo, xắn lên, để lộ cẳng tay.
***
Hi Châu nắm chặt tóc, mơ mơ màng màng ngủ. Có lẽ vì căng thẳng nên cơ thể cô cuộn tròn lại. Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó khác thường nên mở mắt ra. Căn phòng tối om, đèn không bật.
Trong tầm mắt mờ mờ, cô thấy một bóng dáng lớn đang tiến lại gần.
"..."
Bóng đen chậm rãi đến mép giường, rồi cúi người xuống. Đây là tình huống gì vậy? Đầu óc cô trở nên mơ hồ.
Người đàn ông chống tay và đầu gối lên giường, ánh mắt chạm vào cô. Trong bóng tối, những đường nét sắc lạnh của đối phương hiện rõ hơn bao giờ hết.
Hi Châu hoảng sợ định ngồi dậy, nhưng đối phương nhanh hơn.
"Em vẫn luôn rất ngoan ngoãn."
Bạch Tư Ngôn nhẹ nhàng đè bờ vai cô xuống, giọng nói trầm thấp: "Tôi tưởng rằng em vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
"..."
"Hay là do tôi ảo giác?"
Anh không có bất kỳ biểu cảm nào, khiến khuôn mặt tái nhợt càng thêm đáng sợ.
"Gần đây, có quá nhiều chuyện không thể giải thích."
Đôi mắt lạnh lẽo trong bóng tối lóe sáng. Anh nhìn cô như nhìn một vật vô tri, ánh mắt này cô đã quá quen thuộc. Nhưng lần này, có gì đó khác... một tia nhiệt độ kỳ lạ. Không, phải nói là... chấp nhất và ngạo mạn.
"Hồng Hi Châu."
Khi giọng nói trầm thấp gọi tên cô, Hi Châu thậm chí không dám chớp mắt.
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, rồi lướt qua môi, xương quai xanh, và chiếc cổ áo lỏng lẻo. Đôi mắt lạnh như băng lướt qua hình dáng dưới tấm chăn mỏng, như một con rắn đang trườn qua từng chi tiết.
“Nếu em biết tôi đang muốn xác nhận điều gì, chắc chắn em sẽ sợ đến vỡ mật.”
“...!”
Anh mang theo nụ cười trào phúng, một tay nắm lấy tấm chăn. Vấn đề là, anh cũng nắm cả chân của Hi Châu.
Cô yếu ớt phản kháng, nhưng chỉ khiến tấm chăn rung lên vô lực.
“Không có chuyện gì về Hồng Hi Châu mà tôi không biết.”
Gương mặt lạnh lùng của anh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngón tay anh nhẹ gõ lên tấm chăn, như đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Khi anh siết chặt tay, cô cảm thấy cơn đau nhói ở đùi.