Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Bắt Cóc Ánh Trăng Sáng Phản Diện

Chương 6: Liên minh

"Cậu sẽ không có ý đồ gì với tôi đấy chứ?"

Lục Bách rất là nghi ngờ, vì một cái thùng này không phải kích cỡ của một thùng nước bình thường.

— Xe tưới nước, anh biết không? Chính là cái thùng nước khổng lồ trên xe tưới đường ấy! Kích cỡ này đúng là khoa trương quá mức!

Bạch Đào gào thét: "Cái gì tốt trên người anh chẳng phải do tôi phát cho à?!"

Chính bản thân anh vào ngày xuyên việt đến đây đã làm gì, bản thân anh còn không tự nghĩ xem à!

Đừng nhìn bề ngoài Bạch Đào chỉ là một hệ thống hai sao, thực chất nó lại nắm trong tay quyền hạn và bể năng lượng năm sa.!

Kí chủ dựa vào điểm danh hàng ngày để mở khóa cấp bậc của hệ thống, chẳng làm thêm bất kỳ nhiệm vụ nào khác. Đến giờ Lục Bách chỉ mới mở khóa được hai sao.

Thế nên, Bạch Đào chỉ còn biết ngồi nhìn chằm chằm vào các phần thưởng màu cam, màu vàng kim mà nuốt nước miếng, sau đó ngậm ngùi quay đầu đi hút năng lượng màu xanh cấp thấp nhất.

Do bể năng lượng quá lớn, Bạch Đào chỉ có thể giữ vẻ mặt không chút cảm xúc phát mấy phần thưởng như: Gạo hảo hạng x1000, qυầи ɭóŧ cao cấp x1000, đại loại là những thứ kiểu này.

Bạch Đào vì bị hạn chết, thực sự là có miệng nhưng không thể giải thích được.

Nhìn Lục Bách vẻ mặt vô tội.

Bạch Đào: Anh như này đúng là giả trân thật đấy.

Lúc đó, Lục Bách vẫn chưa nhận ra có chuyện gì đang xảy ra.

Lục Bách nhìn Bạch Đào: Có phải cậu đang chế giễu tôi đúng không?

Suy nghĩ hồi lâu, Lục Bách cũng chẳng nghĩ ra lý do gì để Bạch Đào hại mình, cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều quá rồi.

Nhân tiện anh muốn tìm hiểu thêm về hệ thống, bèn hỏi: "Lần tới điểm danh, có thể phát cho tôi mấy loại thuốc chữa trị không? Ví dụ như thuốc có thể chữa chân gãy chẳng hạn?"

"À à, tôi sẽ để ý, không chắc là lần tới đâu, nhưng nếu tôi thấy thì sẽ phát cho anh." Bạch Đào đáp lại một cách qua loa: "Hai ngày nay tôi mới nhận được thông báo về biến động của thế giới. Sau này, bể phần thưởng sẽ thay đổi dựa trên bối cảnh của thế giới."

Bạch Đào ung dung cảm thán, vận khí kí chủ thực sự là rất tốt, nếu đến thế giới cấp thấp bình thường, do hạn chế và tính cân bằng của bối cảnh thế giới, cả đời kí chủ cũng chỉ có thể mở khóa hệ thống đến hai sao.

Nhưng bây giờ thế giới đã biến dị và tiến cấp, Lục Bách cũng có thêm nhiều khả năng hơn rồi. Nó cũng có thể trở thành một hệ thống năm sao danh xứng với thực rồi!

Lục Bách ngẩn người: Anh có thể thương lượng với hệ thống phát phần thưởng sao?

Bạch Đào lại dễ nói chuyện như vậy á?

Ăn xong bữa sáng đơn giản, Lục Bách tiếp tục suy nghĩ về những manh mối mơ hồ trước đó.

Thảo nào anh lại cảm thấy kỳ lạ. Vừa lúc anh biết tin thế giới sắp phục hồi linh khí, Bạch Đào đã phát ngay cho anh mấy món đồ cực kỳ hữu dụng.

Trong cõi u minh, tự nhiên sẽ có gợi ý.

Mà phần thưởng này phát xuống cũng thật đúng lúc, anh còn đang đau đầu tìm cách nào để lôi kéo Lưu Kim lên chiếc thuyền hải tặc của mình.

Đây không phải là cơ hội trời ban hay sao?

Lục Bách quả thực nên cảm ơn Dạ Kiêu, bởi vì trong nguyên tác, Tạ Thanh Liên vốn không có cơ hội này.

Việc Tạ Thanh Liên có thể an toàn bước ra khỏi Vạn Lệ, chắc chắn là nhờ Dạ Kiêu ra tay cứu giúp.

Nhưng rồi, do sức ép từ nhà họ Tạ, Tạ Thanh Liên cuối cùng vẫn phải vào tù.

Cũng nhờ vậy mà cốt truyện phía sau mới được nối liền lại.

Tạ Thanh Liên bị hắc hóa, đã cứu được một kẻ cầm đầu của một thế lực nhỏ khi đó, có lẽ là người không có thức tỉnh linh nguyên.

Mặc dù tình tiết này chỉ được nhắc thoáng qua, nhưng người đó hẳn chính là Dạ Kiêu.

Không có linh nguyên thì tương lai trong thế giới này chắc chắn rất khó khăn, nhưng giờ đã có Lục Bách thì mọi chuyện sẽ khác.

Lục Bách là kiểu người hòa khí sinh tài, không thích một nhà độc chiếm.

Đối với đồng bọn hợp tác, anh không thích giành giật, mà luôn muốn làm chiếc bánh lớn hơn.

Không tốn sức, lại có thể thu hoạch nhiều hơn, tội gì mà không làm?

Huống chi, Dạ Kiêu còn giúp đỡ nhóc con nhà mình.

Lục Bách chỉnh trang lại bản thân, nhàn nhạt dặn dò: "Khi nào người tỉnh lại, hãy chăm sóc cẩn thận, nhưng đừng giam giữ cậu ấy. Làm chút đồ ăn thanh đạm, xem thử khẩu vị cậu ấy thế nào, rồi mời hai đầu bếp tới."

"Phải rồi, tìm một người đơn giản, ngốc nghếch một chút, tuổi tác xấp xỉ cậu ấy, tốt nhất là biết trò chuyện nữa, đừng để cậu ấy buồn chán."

Tên đàn em bên cạnh vâng dạ một tiếng.

Lục Bách vuốt lại mái tóc, dẫn theo Liễu Phong xuất phát.

Liễu Phong đi phía trước, kéo cửa xe cho Lục Bách.

"A Phong, qua đây ngồi đi."

Lưu Phong bình thường là ngồi ghế trước, nhưng lần này cũng ngoan ngoãn ngồi xuống phía sau.

Đợi xe khởi động, Lục Bách tiện tay nâng tấm chắn lên, che khuất ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm của mình.

Liễu Phong có chút nghi hoặc: "Đại ca?"

Trên xe, ngón tay của Lục Bách gõ nhẹ theo nhịp điệu đều đặn, đôi mắt đen lạnh lùng, bình tĩnh và trầm ổn.

Anh tiện tay lấy từ trong nạp giới ra một món đồ nhỏ.

Ngay trước mặt Liễu Phong, anh biểu diễn một màn cách không lấy đồ.

Đồng tử của Liễu Phong hơi co lại, trong lòng vô cùng chấn động, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm.

Rất điềm tĩnh.

Lục Bách gật đầu, tỏ ra hài lòng.

Nếu thằng nhóc Lục Hưng nhìn thấy cảnh này, e rằng đã phấn khích đến mức gào lên rồi.

Liễu Phong là tâm phúc của Lục Bách, một thuộc hạ đáng tin cậy và trung thành.

Để chuẩn bị cho một số việc trong tương lai, Lục Bách nhất định phải nói cho hắn biết.

So với lời nói, hành động bao giờ cũng có sức thuyết phục hơn.

Lục Bách đơn giản chỉ ra những thay đổi sắp tới của thế giới này, không nói thêm gì nhiều.

Người thông minh đều hiểu rõ tầm quan trọng của sự chênh lệch thông tin.

Huống hồ ngoài việc nắm giữ tiên cơ, Lục Bách còn có hệ thống làm chỗ dựa.

Có điều, Tân Dã chỉ là một thế lực nhỏ, chưa đủ sức động vào những loại quái vật khổng lồ như nhà họ Tạ.

Đối mặt với những kẻ địch trong tương lai, hắn vẫn phải kéo thêm vài người vào ổ trộm cướp này.