Thẩm Ẩn Thanh ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, sau khi xác nhận đã xóa lịch sử giao dịch, cũng cúi đầu thao tác trên điện thoại, nửa tin nửa ngờ nói: “Tiền tôi trả lại cậu!”
Quý Tự rất nhanh đã nhận được tiền, khẽ gật đầu đáp lại một tiếng “Ừm,” rồi gấp gáp lặp lại: “Cậu đi đi.”
“Quý ca?” Thấy Thẩm Ẩn Thanh thật sự rời đi, người trước mặt gọi cậu một tiếng, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Mấy người bạn học phía sau cũng thì thầm với nhau: “Sao Quý ca lại thay đổi ý định rồi? Tối nay chúng ta thi kiểu gì bây giờ?”
Quý Tự liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Ngày 11 tháng 11, lúc 5 giờ 35 phút chiều, chưa đầy nửa tiếng nữa, Quý Du Trì sẽ rời khỏi Quý gia!
Quý Tự vừa thở phào, lại lập tức căng thẳng trở lại. Cậu xoay người, nghiêm túc nói với cả nhóm, “Gian lận trong thi cử vốn đã sai rồi. Các cậu đừng làm phiền Thẩm Ẩn Thanh nữa, nếu không đừng trách tôi không nể tình.”
Giọng nói mềm mại của cậu không có sức đe dọa, nội dung nói ra cũng không đau không ngứa, nhưng đôi mắt sáng rõ ánh lên sự kiên định.
Một dáng vẻ đường hoàng nói lời chính nghĩa.
Mọi việc tưởng chừng như thuận lợi, đột nhiên phát sinh biến hóa, khiến ai nấy đều ngơ ngác.
Quý Tự cố gắng điều chỉnh nhịp tim đang đập thình thịch sau lời cảnh cáo dọa dẫm, trước khi mọi người kịp phản ứng, cậu đã xoay người chạy về phía cổng trường.
Trên đường đi, theo thói quen, Quý Tự tìm trong túi áo ngoài, nhưng tìm mãi vẫn không thấy khẩu trang.
Cậu thầm thở dài, ảo não chính mình đãng trí.
Không còn cách nào khác, cậu đành bước chậm lại, cúi đầu hòa vào dòng người rời khỏi trường.
Đúng giờ tan học, cổng trường đông nghịt học sinh, nhưng người để ý đến cậu không nhiều, hơn nữa rất nhanh bọn họ đều thu hồi ánh mắt, tập trung vào việc của mình.
Cứ như thể cậu chỉ là một học sinh bình thường đến không thể bình thường hơn, căn bản không đáng chú ý.
Quý Tự áp chế cảm giác kỳ lạ trong lòng, lên chiếc xe vừa mới gọi.
Ngồi vào xe, Quý Tự không dám ngẩng đầu, cố ý đè nặng giọng báo địa chỉ, lại bổ xung nói: “Bác tài, tôi có việc gấp, phiền bác lái nhanh một chút.”
Bác tài liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, sảng khoái đáp lại: “Được!”
Chiếc xe vững vàng chạy trên đại lộ, tài xế bật radio.
Là một kênh âm nhạc, bác tài hứng chí ngâm nga vài câu theo giai điệu đậm chất cổ điển, không có tiếp tục liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một cái.
Là thật sự đối với cậu không có hứng thú.
Hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Quý Tự được ra ngoài đi lại như một người bình thường, không có đám người vây xem, cũng không có tiếng hét chói tai hay hò reo.
Cảm giác lo lắng và bất an dần tan biến, Quý Tự có chút không thích ứng kịp, cậu khẽ ngẩng đầu lên.
Trong gương chiếu hậu, xuất hiện một thiếu niên với nét mặt thanh tú, môi đỏ răng trắng.
Có lẽ vì vừa chạy quá nhanh, một nhúm tóc trên đỉnh đầu hơi dựng lên, lung lay ngộ nghĩnh, hình ảnh dễ thương mà các fan mama, fan tỷ tỷ và fan bạn gái của cậu mỗi lần thấy đều phát cuồng.
Nhưng giờ phút này, giống như Thẩm Ẩn Thanh, cậu mặc bộ đồng phục đen trắng kiểu Anh quốc của trường tư nhân Anh Hoa.
Là bộ đồng phục mà dù trong phim hay ngoài đời, cậu đều chưa từng thấy.
Tới đây, Quý Tự rốt cục xác nhận, cậu đã xuyên sách — xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết ngọt ngào mà cậu đọc trên đường về.
Ở trong này, cậu không còn là Quý Tự - người bước lên màn ảnh từ năm 5 tuổi, đạt vô số giải thưởng, có hàng chục triệu người theo dõi trên Weibo, đi đến đâu cũng bị vây quanh, được mệnh danh là em trai quốc dân. Mà là pháo hôi ác độc không sống quá hai mươi chương.
Bắt nạt Thẩm Ẩn Thanh chính là khởi đầu cho con đường tự tìm chết của nguyên chủ.
Còn người khiến nguyên chủ chết thảm, không ai khác ngoài thiếu gia thực sự của nhà họ Quý – Quý Du Trì.
Kênh âm nhạc chuyển sang quảng cáo, bác tài đổi kênh, thật trùng hợp, phát thanh viên vừa vặn đang nhắc đến Quý Du Trì.