Sau Khi Từ Hôn, Đại Lão Cưng Như Bảo Vật

Chương 7: Nữ chính lên sàn

Cái quái gì vậy? Chẳng lẽ hôm nay tất cả đều tụ tập hết ở đây sao?

Những người khác trong phòng rõ ràng không nhận ra Hà Tư Vân, còn Giang Chỉ vì ánh mắt vẫn dán chặt vào Nguyễn Tuyển Hề cũng chẳng để ý.

Nhưng Hà Tư Vân lại có vẻ hồi hộp hoặc do lo lắng. Khi đi ngang qua chỗ Nguyễn Tuyển Hề, cô ta đột nhiên trượt chân, khay đồ uống trên tay đổ hết lên người cô.

Hà Tư Vân cũng ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Nguyễn Tuyển Hề hôm nay mặc một chiếc váy lụa màu hồng sen nhạt. Cô không kịp tránh, toàn bộ rượu vang đỏ từ khay chảy từ ngực áo xuống tận vạt váy, loang lổ khắp nơi.

Gương mặt cô lập tức tối sầm, khó chịu đến cực điểm, thậm chí không nhận lấy tờ giấy ăn mà Phó Dư Ngạn đưa.

Bởi vì, ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng nhớ ra cảnh này đã xuất hiện trong giấc mơ của mình.

Trong mơ, đó cũng là một buổi tiệc tương tự. Lúc đó, cô đi cùng Giang Chỉ và cũng gặp Hà Tư Vân, người đang làm thêm ở đây.

Cô cố ý trêu chọc, chìa chân làm Hà Tư Vân vấp ngã. Rượu đổ hết lên người cô và cô đã tận dụng cơ hội đó để làm khó đối phương.

Cô đòi Hà Tư Vân bồi thường bộ váy trị giá hàng trăm triệu khiến cô ta xấu hổ không biết chui vào đâu.

Kết quả, Giang Chỉ đứng ra bênh vực Hà Tư Vân khiến cô trở thành trò cười trước mặt mọi người. Điều này không chỉ làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai người mà còn khiến cô hành động điên rồ hơn sau đó.

Nhưng giờ đây, cô có thể thề rằng mình hoàn toàn không cố ý.

Tuy vậy, Hà Tư Vân vẫn ngã, rượu vẫn đổ lên người cô.

Chẳng lẽ điều này có nghĩa là dù cô đã tỉnh ngộ, đã từ bỏ Giang Chỉ, mọi chuyện trong giấc mơ vẫn sẽ xảy ra theo đúng kịch bản?

Điều đó có phải cũng đồng nghĩa rằng, cuối cùng cô vẫn sẽ bị đẩy vào ngục tù, mất hết mọi thứ?

Suy nghĩ này khiến mặt cô tái nhợt, cả người cứng đờ, đầu lại bắt đầu nhức buốt.

Trong mắt những người khác, trông cô như đang tức giận đến run người.

Lúc này, Giang Chỉ cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của Hà Tư Vân. Ánh mắt anh ta lập tức chú ý đến vết thương ở đầu gối và lòng bàn tay cô ta, nơi bị mảnh thủy tinh làm rách đang rỉ máu.

"Sao em lại ở đây?"

Anh ta nhíu mày nhưng ngay lập tức bước tới bên cạnh Hà Tư Vân, ánh mắt đầy lo lắng.

Hà Tư Vân dường như lúc này mới nhận ra sự có mặt của anh ta. Gương mặt cô ta thoáng vẻ sợ hãi xen lẫn uất ức, môi mấp máy mãi mà không nói được lời nào.

Người quản lý nhà hàng nghe thấy tiếng động liền vội vàng bước vào xin lỗi:

"Thật xin lỗi, cô Nguyễn, tôi sẽ đưa cô đi xử lý ngay, phiền cô đi cùng tôi."

Nguyễn Tuyển Hề lúc này như mới hoàn hồn, gương mặt vẫn trắng bệch nhưng cô lắc đầu đáp:

"Không cần."

Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời xa Giang Chỉ và Hà Tư Vân.

Nhưng gương mặt tái nhợt của cô khiến người quản lý hiểu lầm rằng cô đang cố nén giận. Anh ta liền quay sang mắng Hà Tư Vân:

"Cô làm ăn kiểu gì vậy? Mới ngày đầu làm việc sao?"

Còn gì chứ, trong những câu chuyện sướt mướt ngớ ngẩn, nữ chính ngây thơ ngốc nghếch luôn được xây dựng với tính cách hậu đậu, nhất là giai đoạn đầu. Làm gì cũng sẽ gây rắc rối.

Nghĩ đến đây, sự giận dữ lạnh lẽo trong lòng Nguyễn Tuyển Hề bùng lên mạnh mẽ.

Đúng vậy, nam nữ chính yêu nhau thì liên quan gì đến cô? Tại sao mọi thứ đều phải dẫm đạp lên cô để đẩy câu chuyện đi tiếp?

Cô không phải là một dòng chữ lạnh lẽo trên trang sách. Cô là một con người thật sự, bằng xương bằng thịt còn sống sờ sờ nha!

"Đúng vậy, là ngày đầu đi làm đúng không? Bồi thường đi."

Cô nhắm mắt lại, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Hà Tư Vân.

Nếu mọi thứ bắt buộc phải theo kịch bản, thì cho dù cô chạy trốn cũng chẳng thay đổi được gì.

Chi bằng cứ thuận theo nó, xả cơn giận trong lòng và tiện thể kiểm chứng suy nghĩ của mình.

Với ý nghĩ đó Nguyễn Tuyển Hề thậm chí không còn vội vàng muốn rời đi nữa.