Sau Khi Từ Hôn, Đại Lão Cưng Như Bảo Vật

Chương 12: Thỏa thuận trước hôn nhân

Nguyễn Tuyển Hề cảm thấy Phó Dư Ngạn thực sự là một bậc thầy đàm phán bẩm sinh.

Chỉ với một câu nói, anh dễ dàng khiến cô dao động.

Tất nhiên, cô không phải vì muốn giúp anh giải quyết rắc rối, mà vì cô nghĩ đến tình cảnh của chính mình.

Cô biết rằng, ông nội của Giang Chỉ đã dùng cổ phần làm áp lực để buộc anh ta phải cưới cô, thậm chí còn đang chuẩn bị cho lễ đính hôn.

Điều đó càng khiến Giang Chỉ căm ghét cô nhiều hơn.

Trong giấc mơ, tại buổi lễ đính hôn, Giang Chỉ đã bỏ trốn cùng Hà Tư Vân – người làm phục vụ ở đó – khiến cô trở thành trò cười cho tất cả mọi người.

Không chỉ vậy, ngay cả những người thân quá cố của cô cũng bị mang ra làm trò tiêu khiển.

Cô vẫn nhớ rõ những lời cay nghiệt đó:

‘Có cha mẹ sinh nhưng không có cha mẹ dạy’, ‘Dựa dẫm dai dẳng, nếu buông tay sớm còn có thể giữ được chút thể diện’, ‘Giờ thì hay rồi, bị bỏ rơi ngay tại lễ đính hôn, thế này thì ai còn dám lấy nữa’...

Dù tất cả chỉ là trong mơ nhưng những khuôn mặt đáng sợ ấy, chỉ cần nhắm mắt lại, cô đều có thể "nhìn thấy" rõ mồn một.

Lời của Phó Dư Ngạn khiến cô chợt nhận ra, muốn xử lý vấn đề, phải giải quyết tận gốc, không thể chỉ làm qua loa.

Cô cần một người giúp cô dứt khoát cắt đứt mọi dây dưa với Giang Chỉ, đồng thời giữ lại thể diện cho nhà họ Nguyễn.

Nếu kết hôn với Phó Dư Ngạn – người mà ai cũng vừa sợ vừa muốn lấy lòng thì sẽ chẳng còn ai dám nói xấu cô thêm nửa lời.

Quan trọng hơn, biết đâu nhờ thay đổi chồng sắp cưới, cô có thể thay đổi diễn biến của câu chuyện và tránh khỏi kết cục ngồi tù.

Dù cô không nói lời nào nhưng những biểu cảm trên gương mặt không qua được mắt Phó Dư Ngạn.

"Không cần vội, tôi cho em năm phút để suy nghĩ."

Giọng anh bình thản, dáng vẻ ung dung như thể anh đã chắc chắn cô sẽ đồng ý.

Nhưng không hiểu sao, trong câu nói của anh, cô lại nghe ra chút ý cười ấm áp, khiến cô cũng dần thả lỏng.

"Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý," cô đáp. Sau đó, để không tỏ ra quá yếu thế, cô bổ sung thêm: "Dù sao cưới anh, tôi cũng không thiệt."

Lần này, Phó Dư Ngạn thực sự mỉm cười, nụ cười chân thật hiếm hoi:

"Ừ, tôi sẽ không để em chịu thiệt."

Đối với người khác, câu nói này có lẽ chỉ là lời xã giao.

Nhưng đối với Phó Dư Ngạn, đó chính là một lời hứa.

Lúc ấy, Nguyễn Tuyển Hề không nhận ra "không để cô chịu thiệt" nghĩa là gì. Cô chỉ bày ra tư thế đàm phán, lần lượt liệt kê các điều kiện của mình:

"Không can thiệp vào tự do của nhau."

"Không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào."

"Bất kể bên nào tìm được tình yêu đích thực, phải lập tức ly hôn."

Phó Dư Ngạn hiếm khi kiên nhẫn đến vậy, lần lượt chỉnh sửa từng điều kiện:

"Không can thiệp vào tự do nhưng tự do phải trong giới hạn của hôn nhân."

"Không tiếp xúc thân thể là điều không thực tế. Sống cùng một mái nhà, không thể không có chút tiếp xúc nào."

"Tìm được tình yêu đích thực có thể ly hôn nhưng trong vòng ba năm thì không. Vậy nên, Nguyễn Tuyển Hề, giữ trái tim em cho tốt đi."

...

Cô không phải đối thủ của anh. Những lý lẽ sắc bén của anh khiến cô từng bước nhượng bộ mà vẫn thấy hoàn toàn hợp lý.

Và anh là người hành động rất nhanh. Ngay ngày hôm sau, anh dẫn cô đi đăng ký kết hôn, đồng thời gọi luật sư đến để ký thỏa thuận trước hôn nhân.

"Nhiều cái cần ký như vậy? Chậc chậc, đúng là người giàu có khác hẳn."

Nguyễn Tuyển Hề lần lượt xem các điều khoản trong thỏa thuận. Khi nhìn thấy biệt thự và xe hơi sẽ được chuyển sang tên mình, cô không kìm được cảm thán.

Phó Dư Ngạn chỉ liếc nhìn cô, không nói gì, cầm bút ký tên mình.

Chữ ký của anh cứng cáp, mạnh mẽ và đẹp mắt.

Cô cũng không nói thêm, nghiêm túc viết tên mình bên cạnh chữ ký của anh.

Kể từ giây phút đó, số phận của hai người họ đã gắn kết chặt chẽ với nhau trong ba năm tới.