Nghe lời anh nói, Lâm Tú có chút ngượng ngùng mà nghẹn lời.
Này... Giống như cũng có chút đạo lý, nhưng mà bà thật sự thực thích cô gái này mà, chính là cảm giác rất có duyên.
“Đúng đó cô, học trưởng nói rất đúng, thật sự không cần đâu ạ, con cảm ơn cô.” Thẩm Chiêu Chiêu thuận thế cũng tiếp tục nói, làm em gái gì chứ? Nghĩ đến tính toán của mình, tuy là không có đạo đức như cô cũng có chút chịu không được...
“... Vậy được rồi.”
Thấy thiếu nữ thật sự lời nói khẩn thiết, Lâm Tú lập tức cũng không hề kiên trì nữa. Rốt cuộc bà cũng hiểu, làm gì có ai lần đầu gặp mặt liền muốn làm mẹ người ta.
Vì thế, đề tài nhận thân này cứ như vậy mà kết thúc.
Mà bởi vì sự xuất hiện của Quý Yến Lâm, không khí vô cùng náo nhiệt giờ phút này cũng trở nên dị thường an tĩnh.
Thẩm Chiêu Chiêu ngơ ngác mà ăn điểm tâm trong tay, Quý Yến Lâm không đi ra ngoài lại cũng không nói chuyện, cứ như vậy đứng ở cạnh cửa không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà Lâm Tú lại là vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn đứa con trai từ khi vào đại học liền hiếm khi về nhà này, vừa quan sát, vừa gật đầu lại lắc đầu.
Không thích hợp, xác thật không thích hợp.
“Con cũng lại đây ăn thử điểm tâm đi?”
Thấy hai người đều không nói lời nào, cuối cùng là Lâm Tú ra tiếng đánh vỡ trầm mặc.
Bà nhìn con trai mình rồi lại nhìn xem thiếu nữ từ khi con trai bà tiến vào liền có vẻ phá lệ an tĩnh, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Một tên mặt than, một con chim cút nhỏ.
Hai người đều không biết xã giao này nếu không có bà thì phải làm sao bây giờ.
Nghe lời mẹ mình nói, Quý Yến Lâm vẫn luôn “phát ngốc” rốt cuộc cũng hoàn hồn. Anh nhìn về phía mẹ mình cùng... thiếu nữ vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn anh một cái kia, ánh mắt tạm dừng một giây, sau đó mới không có cảm xúc gì mà nói, “Không cần, hai người ăn đi.” Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.
“Nè, con...” Thằng nhóc thối này.
Thấy anh cũng không quay đầu lại mà đi rồi, Lâm Tú nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, “Chúng ta ăn thôi, đừng để ý tới nó!”
“Dạ.” Thẩm Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật gật đầu, giấu đi ám quang trong mắt, tiếp tục lặng yên không một tiếng động mà lấy lòng người trước mắt.
-------------------------------------
Thời gian thực nhanh lại trôi qua nửa giờ.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Lâm Tú vẫn luôn cười đến không khép miệng được, biết đã tới lúc chính mình nên rời đi rồi.
Dù sao sau này cũng có nhiều cơ hội, không cần nôn nóng.
Vì thế, Thẩm Chiêu Chiêu thu lại ý cười, có chút ngượng ngùng lại không mất lễ phép mà mở miệng, “Cô ơi, hiện tại cũng không còn sớm nữa, con phải về rồi. Cảm ơn điểm tâm của cô, ăn rất ngon, con thật sự rất thích.”
Thanh âm mềm mại lại phi thường chân thành, làm người vừa nghe liền cảm thấy thoải mái trong lòng.
Lâm Tú càng là không cần phải nói.
Trải qua một buổi trưa ở chung, bà thực sự rất thích cô, từ tươi cười trên mặt là có thể nhìn ra được.
Dịu dàng lễ phép, có nguyên tắc lại nỗ lực tiến tới, vẫn là một đứa trẻ có lòng biết ơn.
Ai mà không thích?
Bất quá Lâm Tú nhìn nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ, xác thật không còn sớm. Bà cũng không hề giữ lại nữa, rốt cuộc nếu quá trễ thì một cô gái về nhà cũng không tiện, “Thời gian trôi thật nhanh a, để cô gọi người đưa con về.”
“Không cần đâu cô, để con tự.....”
Thẩm Chiêu Chiêu còn ngượng ngùng mà từ chối, nhưng giây tiếp theo đã bị Lâm Tú không do dự mà ngắt lời, bà khoác cánh tay cô, ngữ khí thân thiết, “Con đừng khách sáo, cô gọi người đưa con về chứ đâu có tự mình đưa con về, không cần ngượng ngùng.”
“Nhưng mà......”
“Không có nhưng mà! Hiện tại tài xế còn chưa đến thời gian tan làm, con còn do dự nữa liền thật sự sẽ làm tài xế tan làm trễ đó!” Thấy cô do do dự dự còn muốn nói gì nữa, Lâm Tú liền vội vàng ngắt lời.
“Vậy... được ạ.”
Thấy cô rốt cuộc cũng không thoái thác nữa, trên mặt Lâm Tú hiện lên chút ý cười, thân mật kéo cánh tay cô đi xuống lầu.
Vẫn là cô gái nhỏ dễ lừa, tài xế Quý gia đều là thay phiên trực ban 24/24, làm gì có chuyện tan làm?
“Ngày mai khi nào con lại đây, để cô kêu tài xế đi đón con.”
“Không cần đâu cô, con có thể tự đến...”
“Con còn nói nữa là cô giận đó, hừ!”
“Cô ơi, con....”
Mắt thấy hai người kia bắt đầu ngẫu hứng trình diễn phim Quỳnh Dao, Quý Yến Lâm vẫn luôn lười biếng nằm ở trên sô pha xem báo giật giật thái dương, cuối cùng không nhịn được ra tiếng, “Mẹ, có phải mẹ còn có một ước mơ chưa hoàn thành không?”
“A!??”
Thanh âm đột nhiên xuất hiện làm Lâm Tú cùng Thẩm Chiêu Chiêu đều ngẩn người, phản ứng lại đây, Lâm Tú có chút nghi hoặc mà nhìn về phía con trai mình.
Câu nói kia là có ý gì? Sao bà lại nghe không hiểu?
“Vào giới showbiz, giành lấy giải Oscar.”
Lâm Tú: “......” Thằng nhóc thúi này!
“Con ở đây làm gì?” Lâm Tú có chút tức giận mà nói, bà bắt đầu tự hỏi chính mình vì sao lại phải hao hết tâm tư làm đứa con này về nhà chọc giận chính mình!
“Con....” Đột nhiên bị hỏi lại làm Quý Yến Lâm vừa rồi còn chiếm thế trên đột nhiên trầm mặc một chút.
Anh nên nói như thế nào?
Chẳng lẽ là muốn nói anh ở đây là vì nhìn Thẩm Chiêu Chiêu không cho cô về nhà?
Đối diện với hai đôi mắt nghi hoặc kia, Quý Yến Lâm hiếm khi mà động sát tâm đối với người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên kia.
Giang Viễn Phàm đáng chết, Quý Yến Lâm anh chưa từng xấu hổ đến như vậy?!
A, không đúng, hơn ba tiếng trước...
Nghĩ đến đây, tâm tình Quý Yến Lâm vô cớ càng bực bội.
Lúc Quý Yến Lâm đang muốn mặc kệ tất cả, quản Giang Viễn Phàm làm gì, cái người làm anh tức chết kia lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Giang Viễn Phàm mới vừa vào đại sảnh Quý gia liền phát hiện người anh muốn tìm liền ở trước mắt. Ngoại trừ Thẩm Chiêu Chiêu, mẹ Quý cùng Quý Yến Lâm đều ở đây.
Lúc nhìn đến Quý Yến Lâm, Giang Viễn Phàm cho anh một ánh mắt cảm kích, sau đó mới cười chào hỏi với trưởng bối duy nhất trong đại sảnh, “Một thời gian không gặp, cô lại càng ngày càng trẻ tuổi rồi, vừa nhìn con còn tưởng rằng là lão Quý ở đâu ra lại có một cô chị họ đó~!”
“Ha ha ha... Chỉ có con là biết nói ngọt... Làm gì mà khoa trương như vậy.”
Có người phụ nữ nào không thích được khen đâu, Lâm Tú lập tức đã bị khen đến không khép được miệng.