Người này ... có vẻ không giống với nữ nhân vừa rồi, Tần Thiên Vũ có chút hứng thú. Tuy rằng khuôn mặt vẫn không biểu cảm như cũ. Nhưng không hiểu vì sao An Nhiên lại cảm nhận được rằng tâm trạng của hắn hiện tại khá tốt.
Thanh âm tràn ngập từ tính của Tần Thiên Vũ vang lên: “Được. Để ta dạy ngươi hai chiêu.”
Lập tức xung quanh vang lên những tiếng hít khí đầy kinh ngạc..
An Nhiên nghe được lời này, vội vàng lui lại đến vị trí an toàn, tránh để mạng nhỏ của mình bị ảnh hưởng. Còn về Phấn Đoàn, tiểu gia hỏa đó không biết từ lúc nào đã leo lên bàn dài, ôm chặt con cá kho tàu còn đang ăn dở tiếp tục nhai ngấu nghiến. Cười xem gió nổi mây phun!
Nghe thấy lời của Tần Thiên Vũ, Chu Vô Hạ chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm mà dẫn đầu bước tới khoảng trống của Diễn Võ Trường, hắn ta từ trước đến nay thích dùng thực lực nói chuyện!
Tần Thiên Vũ cũng bước theo, chỉ là trước khi đi không quên dặn dò An Nhiên cẩn thận một chút!
Hai người dừng lại ở một khu vực trống trải, xung quanh những nơi tương đối an toàn đã sớm chật kín người đứng xem.
Ai nấy đều muốn chứng kiến trận đấu giữa ‘Quái vật’ của Học viện Hoài Thư và tu luyện giả nguyên tố hiếm chi lực – nguyên tố Lôi.
Đúng vậy. Chu Vô Hạ, học viên năm ba của Học viện Hoài Thư, có một biệt danh là ‘Quái vật’. Không chỉ là vì tu vi sắp chạm đến cảnh tới Tu Hồn, mà càng đáng sợ hơn chính là lớp phòng ngự vô pháp phá giải trong cùng cấp bậc.
Dương An Nhiên cũng theo đến, còn có Tương Thiên Cảnh Hiên – người luôn thích xem náo nhiệt.
Một thân y phục yêu diễm màu đỏ rực rất là chói mắt. Nếu là ngày thường hẳn đã bị không biết bao nhiêu tiểu cô nương vây quanh đuổi theo rồi. Hiện tại chỉ có lác đác vài người vẫn không kìm được mà nhìn về phía An Nhiên.
Bây giờ, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai người đang đứng trên võ đài.
Một người với cơ thể căng tràn sức mạnh, như thể hiện sự áp đảo tuyệt đối của thực lực. Một người trong áo choàng tím lạnh lùng, với gương mặt nghiêng hờ hững lại toát ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta không khỏi e dè.
Lập tức tất cả mọi người đều sục sôi nhiệt huyết, ngay cả An Nhiên cũng không tránh khỏi bị bầu không khí xung quanh cuốn theo. Còn về Tương Thiên Cảnh Hiên, người luôn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Trên võ đài, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, không ai dám phát ra dù chỉ một tiếng động.
Đột nhiên, tấm khiên của Chu Vô Hạ bắt đầu được bao quanh bởi một luồng kim sắc nguyên tố chi lực. Nhưng An Nhiên có thể nhìn rõ ràng đôi tay thô ráp đang nắm giữ tấm khiên ấy lại được bao phủ bởi một luồng nguyên tố chi lực màu nâu đất.
Hơn nữa An Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng rằng nguyên tố chi lực bao quanh gã cơ bắp đó chính là nguyên tố Thổ.
“Ủa?”
An Nhiên có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gã cơ bắp.
Nhưng tại sao khi nguyên tố Thổ chi lực truyền vào tấm khiên, nó lại tỏa ra kim sắc?
“Nhìn ra rồi hả? Cũng không đến nỗi ngốc lắm nhỉ?!”
Âm thanh cà lơ phất phơ của Tương Thiên Cảnh Hiên vang lên bên tai An Nhiên.
“Vì sao vậy?”
Tương Thiên Cảnh Hiên nghe An Nhiên hỏi vậy, liếc về phía Chu Vô Hạ và hất cằm một cái.
“Chắc chắn là do tấm khiên đó. Nó hẳn là một bảo bối.”
Nghe được lời này, An Nhiên gật đầu như đã hiểu. Thực ra nàng chẳng thể nhìn ra tấm khiên đó có gì đặc biệt, nhưng vẫn giả vờ tỏ ra rất hiểu biết mà gật đầu.
Lúc này, một giọng nói ôn tồn lễ độ vang lên từ phía sau An Nhiên.
“Tấm khiên đó có vẻ như được sử dụng rất thường xuyên, chắc hẳn là di vật truyền lại từ tổ tiên. Nó có khả năng chuyển hóa mọi loại nguyên tố chi lực thành nguyên tố Kim có sức tấn công mạnh mẽ nhất. Những hoa văn phức tạp trên khiên, nếu nhìn kỹ đều có quy luật riêng. Bộ hoa văn này được chia thành sáu nhóm, mỗi nhóm là một phương thức tấn công, từ trên xuống dưới, từ yếu đến mạnh. Trong đó, ba nhóm hoa văn tỏa ra kim sắc, ba nhóm còn lại là thanh sắc. Nếu năng lực không đủ thì không thể phá vỡ nó.”
(Thanh sắc: Ánh sáng xanh nhạt.)
Nghe được thanh âm này, An Nhiên quay đầu lại nhìn, là Đông Phương Quý! Đối với sư ca mà nàng đã trò chuyện rất lâu và có ấn tượng tốt vào chiều nay, An Nhiên luôn rất lễ phép.
“Chào sư ca.”
Đông Phương Quý mỉm cười với An Nhiên.
“Ừ. Chào muội, An Nhiên.”
Nghe thấy lời của Đông Phương Quý, An Nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên, liền quay mặt đi một chút. Thực ra nàng rất muốn nói rằng ‘Chúng ta không quen lắm đâu’, thật sự!
Đứng bên cạnh, Tương Thiên Cảnh Hiên và Đông Phương Quý khẽ gật đầu chào, coi như là đã chào hỏi.
Tương Thiên Cảnh Hiên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa An Nhiên và Đông Phương Quý, đôi mắt phượng như hoa đào của hắn lóe lên một tia cảm xúc khó đoán.
Trên võ đài, Chu Vô Hạ khẽ uốn cong đầu gối, cả người như đang trong trạng thái chuẩn bị xuất kích. Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn ta lao về phía Tần Thiên Vũ như một con báo săn.
Khi đã cách Tần Thiên Vũ một khoảng nhất định, Chu Vô Hạ cả người nhảy lên không trung, giơ cao tấm khiên lên. Có lẽ do ánh nắng mặt trời, kim sắc chói lóa trên tấm khiên khiến những người xung quanh không thể mở mắt.
Tần Thiên Vũ vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc đầu, không phòng thủ cũng chẳng tấn công.
Nhưng khi tấm khiên sắp chạm đến trước mặt, Tần Thiên Vũ liền đưa ra tay ra. Một tiếng ‘binh’ vang lên, khi hai vật chạm nhau, nguyên tố Lôi chi lực của Tần Thiên Vũ bộc phát, những tia lôi điện tím nhạt lập tức xâm nhập vào tấm khiên.
Nhìn động tác của Tần Thiên Vũ, Chu Vô Hạ hừ lạnh một tiếng: “Vô dụng thôi, Kim Diện Khiên có thể ngăn chặn tất cả các loại nguyên lực.”
Nghe được lời này, Tần Thiên Vũ nghiêng đầu, làm một động tác hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thường ngày của mình. An Nhiên chỉ từng thấy động tác này một lần, đó là khi hắn ký kết khế ước, điều này có nghĩa là...
Tấm khiên của Chu Vô Hạ thực sự là một thứ phòng ngự tuyệt đối! Đây là lần đầu tiên An Nhiên chứng kiến có người sử dụng vũ khí phòng thủ tuyệt đối và biến nó thành một công cụ sát thương tuyệt đối, kết hợp cả công và thủ.
Phòng ngự gần như hoàn hảo khiến An Nhiên dù đang đứng ở nơi an toàn cũng không khỏi phải thán phục. Gã cơ bắp này thật sự quá lợi hại. Nhưng nàng lại chẳng hề lo lắng chút nào. Nàng luôn tin tưởng vào Tần Thiên Vũ, ngay cả trong lúc này.
Quả nhiên, bàn tay còn lại của Tần Thiên Vũ phát ra một luồng điện cực kỳ mỏng manh đến mức khó có thể nhận ra. Tại điểm giao giữa khiên phòng ngự và mặt đất, nó giống như một mũi giáo dễ dàng xuyên vào chỗ yếu nhất mà không tốn chút sức lực nào.
Ngay khi Chu Vô Hạ nhận ra, luồng điện mảnh mai ấy như thể đã được tiếp thêm sức mạnh, lập tức phình to ra, với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nó đang dần phá vỡ lớp phòng ngự được hình thành từ nguyên tố Kim chi lực của tấm khiên.
Ngữ khí của Tần Thiên Vũ vẫn đạm mạc như cũ, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một cảm giác khó tả.
“Phá!”
Dù An Nhiên đứng ở một khoảng cách xa như vậy, nàng vẫn có thể thấy rõ gương mặt đầy kinh ngạc của Chu Vô Hạ, không thể tin vào những gì đang xảy ra.
Nghe thấy lời nói của Tần Thiên Vũ, An Nhiên không thể nhịn được nữa cười ‘Phụt’ một tiếng.
Nàng có thể cảm nhận được hiện tại tâm trạng Tần Thiên Vũ rất tốt.
Tần Thiên Vũ đứng trên võ đại nghiêng đầu một chút, hướng ánh mắt về phía An Nhiên.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của An Nhiên, không hiểu sao tâm trạng của Tần Thiên Vũ lại càng trở nên vui vẻ hơn. Khuôn mặt tuấn tú của Tần Thiên Vũ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Tần Thiên Vũ bước lại gần, đứng trước mặt An Nhiên, mím môi, tai hơi đỏ lên. Đôi mắt nhìn chăm chú vào nàng nhưng lại không nói một lời nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thiên Vũ, An Nhiên không khỏi có cảm giác như thể hắn đang chờ đợi được khen ngợi. Cảnh tượng đó khiến trái tim An Nhiên đập thình thịch. Có lẽ nàng nghĩ nhiều quá rồi!