Chu Vô Hạ, người bị bỏ lại phía sau giờ đã không biết phải dùng tâm trạng như thế nào để miêu tả tình huống này.
Theo lý thuyết, hắn phải cảm thấy tức giận và nhục nhã, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có một cảm giác như vừa được thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác luôn chiến thắng thực sự quá khổ sở, sự trống rỗng ấy là thứ mà người bình thường khó lòng hiểu được.
Chu Vô Hạ bản chất là một người thô lỗ, không có quá nhiều tâm tư tinh tế. Hắn ôm lấy đại kim thuẫn của mình, bước chậm rãi đến bên cạnh Tần Thiên Vũ rồi phá lên cười ha hả.
(Đại kim thuẫn: Tấm khiên lớn màu vàng.)
“Tuổi còn nhỏ mà đã có năng lực như vậy rồi. Chu Vô Hạ ta thua tâm phục khẩu phục!”
Giọng nói hào sảng, vang dội, khiến ngay cả An Nhiên cũng không khỏi cảm thấy thiện cảm với nam nhân này. Thật là một hảo hán!
Tần Thiên Vũ nhìn vào ánh mắt lấp lánh của An Nhiên, tâm trạng lập tức trở nên u ám. Ngay cả khi nhìn Chu Vô Hạ cũng cảm thấy có chút không vừa mắt.
“Ừm.”
Chu Vô Hạ thần kinh thô ráp đến mức không nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nghĩ rằng Tần Thiên Vũ trời sinh không thích nói chuyện, cười ha hả rồi cũng chẳng để tâm gì thêm.
An Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Tần Thiên Vũ, cảm thấy nghi hoặc không hiểu hắn lại làm sao nữa? Chẳng phải vừa rồi còn tốt sao?
Đứng bên cạnh, Đông Phương Quý nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Dường như mối quan hệ giữa tiểu dược sư có tư chất bình thường này và người đứng trước mặt khá tốt? Trong lòng không khỏi có một phen so đo.
Hắn ta bước lên hai bước, cúi người hành lễ như một văn nhân tao nhã.
“Nghe danh huynh đài đã lâu, hôm nay gặp mặt quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Đặc biệt là việc nắm giữ nguyên tố Lôi chi lực một cách tinh chuẩn như vậy, tại hạ vô cùng khâm phục.”
Tần Thiên Vũ nhìn nam nhân ôn tồn lễ độ trước mặt một thân trường bào đen, ánh mắt khẽ nheo lại. Hắn không thích người này, quá giả tạo.
Tần Thiên Vũ quay sang nhìn Tương Thiên Cảnh Hiên, người đứng bên phải An Nhiên và vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Hai người trao đổi với nhau một ánh mắt.
Rồi quay người lại nói: “Không có gì.”
Tương Thiên Cảnh Hiên cười hì hì nhìn Chu Vô Hạ đang ngơ ngác ôm đại kim thuẫn, nói:
“Tại hạ Tương Thiên Cảnh Hiên, muốn thỉnh giáo huynh hai chiêu. Không biết có cơ hội không?”
Chu Vô Hạ nhìn Tương Thiên Cảnh Hiên từ trên xuống dưới vài lần, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ngươi là Tương Thiên Cảnh Hiên?”
Vẻ mặt như là hắn ta vừa thấy thứ gì đó không thể tin nổi.
Biểu tình của Chu Vô Hạ lập tức khiến Tương Thiên Cảnh Hiên cảm thấy nhân cách của mình bị xúc phạm. Vốn chẳng có mấy tinh thần hiếu thắng, vậy mà lại bị hắn ta khơi dậy toàn bộ.
“Thế nào? Không tin à?”
Nói xong dáng vẻ của Tương Thiên Cảnh Hiên trông như thật sự muốn đánh nhau một trận.
Chu Vô Hạ có chút lúng túng, thật sự hắn ta không tin lắm, nhưng nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Tần Thiên Vũ lại chẳng biết phải nói gì. Gãi gãi đầu nói:
“À ... Không tin lắm.”
Tương Thiên Cảnh Hiên vừa nghe xong, cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Người này đúng là thật thà quá mức, thật thà đến mức khiến người ta nghiến răng ken két.
“Ngươi...”
An Nhiên đứng một bên rõ ràng rất thích bầu không khí căng thẳng sắp bùng nổ này, không kiềm chế được mà có chút háo hức.
Tần Thiên Vũ kéo nhẹ An Nhiên, đang chăm chú xem với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Đi thôi, về nhà.”
An Nhiên có chút không nỡ rời đi.
“Nhưng mà...”
Không đợi An Nhiên nói hết câu, Tần Thiên Vũ đã kéo nàng rời khỏi nơi náo nhiệt này.
Đương nhiên trước khi đi, Tần Thiên Vũ không quên mang theo viên thịt tròn xoe kia. Nó đã ăn no đến mức không nhúc nhích nổi, chỉ có thể nằm ườn trên bàn dài nghỉ ngơi, chuẩn bị lát nữa tiếp tục chiến đấu.
Đáng tiếc, không có cơ hội!
Tần Thiên Vũ nắm lấy lớp da trên lưng nó, nhấc lên rồi lắc lắc. Lần đầu tiên, An Nhiên thấy hắn lộ ra vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
“Sao có thể ăn khỏe như vậy?”
Nghe vậy, An Nhiên cũng không nhịn được mà oán giận: “Đúng vậy, nó ăn khỏe thế này, nuôi không nổi luôn rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói, An Nhiên dường như muốn trút hết mọi nỗi khổ tâm ra ngoài.
Tần Thiên Vũ nghe xong, nghiêm túc nói: “Ừ, nuôi béo thêm chút nữa rồi hầm canh uống.”
An Nhiên cười đáp lại: “Vậy phải làm món thịt hầm, hoặc nấu canh cũng được.”
An Nhiên chỉ nghĩ rằng Tần Thiên Vũ đang đùa, nên cũng vui vẻ đùa theo.
Thật ra nàng không hề biết Tần Thiên Vũ thực sự có ý nghĩ đó. Hầm canh uống thì còn gì tuyệt hơn.
Đôi mắt đen láy liếc nhìn viên thịt đang bị xách trên tay, Phấn Đoàn run lên một cái, không thể nào! Hu hu ~ toàn là người xấu!
Tại Diễn Võ Trường lúc này, Cung Nghi Uyển Nguyệt vừa tỉ thí xong. Bước ra liền nghe thấy hầu hết mọi người đều đang bàn tán về việc vừa rồi Tần Thiên Vũ đã nhẹ nhàng đánh bại Chu Vô Hạ như thế nào.
Cung Nghi Uyển Nguyệt vốn luôn được người khác ngưỡng mộ, nay lại cảm thấy hoàn toàn bị lu mờ bởi Tần Thiên Vũ. Không ai bận tâm đến trận tỉ thí của nàng ta với Cửu Thụy Cẩn, thay vào đó tất cả đều chỉ bàn tán về Tần Thiên Vũ. Sự phẫn nộ âm ỉ dâng lên trong lòng, những cảm xúc mến mộ ít ỏi dành cho hắn cũng bị thiêu rụi, chuyển hóa thành phẫn hận.
Cửu Thụy Cẩn nhận thấy cảm xúc của Cung Nghi Uyển Nguyệt, không khỏi khen ngợi:
“Sư tỷ thật là lợi hại, tại hạ bội phục.”
Nghe được lời này, tâm trạng của Cung Nghi Uyển Nguyệt mới tốt hơn chút.
“Đâu có đâu, quá khen rồi.”
Tuy nói vậy nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút khiêm tốn, thản nhiên tiếp nhận lời khen ngợi.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt Cung Nghi Uyển Nguyệt, ánh mắt nàng ta thoáng hiện lên vẻ ngoan độc.
“Đứng lại!”
Người đó nghe thấy tiếng động, liền dừng bước. Quay đầu lại, chẳng phải là Cung Nghi Chi sao?
Cửu Thụy Cẩn hẳn cũng nhận ra bầu không khí có chút không đúng, liền lễ phép cáo từ.
Đợi đến khi Cửu Thụy Cẩn rời đi, Cung Nghi Uyển Nguyệt hoàn toàn buông thả tính khí của mình, cả gương mặt tràn đầy sự ngoan độc và chán ghét.
“Hừ, phế vật quả nhiên là không biết xấu hổ. Nơi này mà ngươi cũng dám đến sao? Cũng không tự mình cân nhắc một chút, đúng là làm mất mặt Cung Nghi gia!”
Cung Nghi Chi không nói gì, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay như khảm sâu vào da thịt. Cố gắng kiềm chế cơn giận, chống lại ý muốn bóp chết kẻ trước mặt.
Trong lòng Cung Nghi Chi tự an ủi bản thân: ‘Không vội, không vội, những năm qua ta chẳng phải đều đã chịu đựng mà vượt qua rồi sao?’
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng từng chút một của Cung Nghi Chi, trên gương mặt Cung Nghi Uyển Nguyệt lại càng lộ rõ vẻ đắc ý.
“Nghe nói khoảng thời gian ta không có mặt, ngươi giỏi lắm nhỉ? Đừng để ta bắt được đấy, nếu không thì ngươi biết tay ta!”
Nói xong, nàng ta khinh miệt liếc nhìn Cung Nghi Chi một cái, rồi chậm rãi rời đi. Cho dù là đích nữ thì như thế nào? Cũng chỉ là một phế vật thôi!
Chỉ còn lại Cung Nghi Chi đứng lặng tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng tiểu lâu hai lầu khiến nơi đây bừng lên ánh sáng lung linh. Trên bàn trong phòng khách, một viên thịt mềm mại màu hồng nhạt đang nằm bò ra, hoàn toàn chẳng màng đến hình tượng.
Còn có một nam nhân lạnh lùng khoác trên mình áo choàng tím, khép mặt tu luyện.
Quanh thân hắn được bao phủ bởi luồng nguyên tố chi lực tím nhạt, khiến cả người trở nên mờ ảo, như ẩn như hiện. Sự mờ ảo ấy lại làm giảm bớt sát khí toát ra từ cơ thể, vô tình tăng thêm khí chất thanh cao, tựa như không vướng bụi trần.
Một thanh âm thanh thúy vang lên đột ngột, phá vỡ sự yên tĩnh của khung cảnh này.
“Tới đây tới đây, Tam Sắc Cao làm xong rồi, mau nếm thử đi!”
(Tam Sắc Cao: Bánh tam sắc.)
Một thân ảnh xinh đẹp tiến vào khiến cả người và thú đang ở trong phòng đều tỉnh giấc.
Đây chính là một nhà Tần Thiên Vũ!
Phấn Đoàn vừa nghe có đồ ăn, hai mắt nó sáng lên, khẽ động đậy mũi, ngửi thấy hương thơm ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Thèm quá đi~
Tần Thiên Vũ đả tọa tu luyện ở bên cạnh, tử sắc xung quanh từ từ tan đi. Hắn chậm rãi mở mắt, lập tức khí chất tiên nhân thoát tục gì đó biến mất sạch sẽ, đây rõ ràng chính là một sát tinh!