Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Bám Lấy Anh Trai Nam Chính

Chương 33: Nụ hôn bất ngờ

Lục Thời Duy tựa đầu vào vai Dư Thanh Xuyên, được cậu nhẹ nhàng đút từng muỗng dịch dinh dưỡng. Hôm nay, dịch dinh dưỡng vị cam, chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng.

Tuy nhiên, mùi hương nồng đậm của món thịt kho tàu và tôm rim dầu từ bàn trà bên cạnh cứ thoang thoảng khiến Lục Thời Duy cảm thấy dịch dinh dưỡng đột nhiên khó nuốt.

Tài nấu ăn của Dư Thanh Xuyên chắc chắn không phải tầm thường. Nghe tiếng nhai ngấu nghiến của Lục Thời Minh kia kìa, chẳng khác nào heo con đang tìm thức ăn.

Anh cũng muốn thử một chút.

Lục Thời Duy thầm nghĩ, tiếp xúc lâu dài với Dư Thanh Xuyên như thế này, có lẽ không bao lâu nữa anh sẽ tỉnh lại.

Đến lúc đó, không biết Dư Thanh Xuyên có sẵn lòng nấu cho anh ăn không?

Nếu không chịu... thì cứ hôn đến khi nào cậu đồng ý mới thôi.

Lục Thời Minh đang tập trung ăn cơm, miệng bóng loáng dầu mỡ, vẫn không quên dành lời khen ngợi:

“Anh dâu, bây giờ em còn cảm thấy anh trai em không xứng với anh nữa rồi.”

Lục Thời Duy: “...”

Rất tốt, lý do để xử cậu ta lần thứ ba, đã ghi nhớ.

Chờ khi tỉnh lại, anh nhất định phải nếm thử món ăn của Dư Thanh Xuyên, và sẽ không để Lục Thời Minh được ăn thêm lần nào nữa.

“Anh dâu, tối mai em có thể đặt món sườn xào chua ngọt và gà om nấm được không?”

Không tranh thủ ăn lúc này thì còn chờ đến khi nào nữa, dù gì anh trai em cũng không biết mà!

Thậm chí, trong giây lát, Lục Thời Minh còn nghĩ rằng, anh trai mình cứ ngủ thế này cũng tốt, dù sao trong nhà cũng chẳng thiếu tiền tiêu.

Nhưng suy nghĩ bất hiếu này rất nhanh bị cậu dập tắt, cậu vẫn mong anh trai có thể sớm ngày tỉnh lại.

Lục Thời Duy lại thấy tay chân ngứa ngáy, mong chờ bữa ăn ngày mai.

Dư Thanh Xuyên thấy Lục Thời Minh khen nức nở như vậy, trong lòng cũng vui mừng, liền thoải mái đồng ý:

“Không vấn đề gì, miễn là em cảm thấy hợp khẩu vị.”

“Anh dâu tuyệt nhất!” Lục Thời Minh cười híp mắt, tiếp tục vùi đầu vào bữa cơm, cuối cùng còn vét sạch cả nước sốt.

Ăn xong, Lục Thời Minh tự giác bưng hộp cơm vào phòng vệ sinh rửa sạch. Đây có lẽ là bữa tối hạnh phúc nhất của cậu trong thời gian gần đây.

Anh trai cậu chỉ giỏi kiếm tiền, còn chuyện bếp núc thì hoàn toàn mù tịt, mọi thứ đều phải nhờ vào người giúp việc. Nhưng đồ ăn của họ chẳng bao giờ có cảm giác như bữa cơm gia đình.

Hôm nay, Lục Thời Minh lại cảm nhận được sự ấm áp ấy.

Cậu vốn định tiễn Dư Thanh Xuyên về căn nhà hôn nhân của anh trai mình, nhưng Dư Thanh Xuyên ngượng ngùng từ chối:

“Thật ra… tôi ở đây được rồi.”

“Ồ ồ, em hiểu mà.” Lục Thời Minh cười gian, “Anh dâu với anh trai em tình cảm sâu đậm, em hiểu hết, thế em về trước đây.”

Dư Thanh Xuyên mỉm cười tiễn cậu.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Dư Thanh Xuyên rung lên, nhận được một tin nhắn báo tiền vào tài khoản: “Lục Thời Minh chuyển khoản cho bạn 50.000 tệ, ghi chú: ‘Anh dâu, đây là tiền cơm, anh nhất định phải nhận, nếu không sau này em không dám đặt món nữa.’”

Dư Thanh Xuyên nghẹn lời, 50.000 tệ thật sự là một khoản tiền lớn.

Bữa cơm hôm nay chỉ tốn hơn một trăm tệ, số tiền này đủ để Lục Thời Minh ăn trong hơn một năm.

Hơn một năm trời... Đến lúc đó, chắc chắn Lục Thời Duy đã tỉnh lại từ lâu rồi.