Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Bám Lấy Anh Trai Nam Chính

Chương 37: Tất cả đều hoàn mỹ

Không hiểu sao, Dư Thanh Xuyên lại có chút luyến tiếc. Dù gì thì dấu ấn nhỏ hình trái tim này cũng rất dễ thương.

Nhưng, sức khỏe vẫn quan trọng hơn!

Cậu vui vẻ rửa mặt, sau đó thuần thục mang nước đến lau sạch mặt cho Lục Thời Duy, đồng thời cẩn thận đút cho anh uống xong dinh dưỡng lỏng. Cuối cùng, cậu nắm lấy tay Lục Thời Duy và dịu dàng nói lời tạm biệt:

“Anh Duy, em về nhà uống thuốc trước nhé. Buổi sáng em sẽ ra ngoài mua quà cho... cha ruột rẻ tiền của em. Trưa nay em sẽ quay lại.”

Câu nói này hoàn toàn phù hợp với kế hoạch của Lục Thời Duy. Anh vẫn không đáp lại, nằm yên bất động như một người thực vật.

Tình trạng thực vật của Lục Thời Duy đã ổn định từ lâu. Chỉ số sức khỏe của anh luôn duy trì trong mức bình thường, không có dấu hiệu xấu đi nhưng cũng không thể tỉnh lại. Vì vậy, các bác sĩ và y tá thường không cần ghé thăm anh quá thường xuyên.

Khi Dư Thanh Xuyên rời khỏi phòng, Lục Thời Duy từ từ mở mắt ra.

Nhớ lại nụ hôn kéo dài tối qua, Lục Thời Duy cảm nhận rõ ràng rằng lần tỉnh lại này của mình sẽ kéo dài hơn những lần trước.

Anh thử nhấc cánh tay lên, và quả nhiên, cánh tay đã có thể cử động linh hoạt. Lục Thời Duy từ từ điều khiển tay với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

Chiếc điện thoại di động mà anh dùng khi xảy ra tai nạn vẫn còn nguyên vẹn. Lục Thời Minh đã cẩn thận đặt nó trên tủ đầu giường, nhưng hiện giờ nó đang ở trạng thái tắt nguồn.

Sau khi mở máy, điện thoại của Lục Thời Duy lập tức nhận được hàng loạt tin nhắn, nhưng anh không để ý đến chúng mà trực tiếp tìm số của Lục Thời Minh rồi gọi ngay.

Lúc này vẫn còn sớm, nhưng Lục Thời Minh đã chạy bộ xong và đang chuẩn bị tắm.

Thân hình của nam chính công đương nhiên không làm người ta thất vọng: vai rộng, eo thon, cơ bụng săn chắc, chân dài... tất cả đều hoàn mỹ.

Tối qua ăn quá nhiều, nên sáng nay anh phải chạy thêm vài vòng. Lúc này, vừa tắm vừa ngân nga hát, trong đầu còn đang nghĩ đến món gà kho tàu và thịt chiên giòn mà anh dâu đã hứa sẽ làm cho mình vào tối nay.

Vì vậy, khi điện thoại reo, anh hoàn toàn không nghe thấy.

Lục Thời Duy hiểu rõ thói quen sinh hoạt của em trai mình. Theo thường lệ, giờ này cậu ta đáng lẽ đã tắm xong.

Nhưng vì quá quen với việc em trai không đáng tin, Lục Thời Duy cũng không chấp nhặt. Anh cúp máy, sau đó gửi tin nhắn thoại cho Lục Thời Minh.

"Anh có thể tỉnh lại trong một thời gian ngắn, nhưng đừng để anh dâu em biết, cũng không được để lộ tin này ra ngoài. Anh sẽ tỉnh hẳn, đừng làm rối kế hoạch của anh. Anh dâu em có quan hệ không tốt với gia đình, tối mai phải gặp cha ruột. Em nhờ Lương Tinh Diêu giúp cậu ấy một chút. Nghe xong thì xóa ngay tin nhắn."

Sau ba tháng không nói chuyện, giọng nói của Lục Thời Duy có chút khô khốc, nhưng từng lời vẫn rõ ràng, rành mạch.

Khi tin nhắn được gửi đi, anh định tắt máy, nhưng suy nghĩ một chút, lại gửi thêm một tin:

“Không được để anh dâu nấu cơm cho em nữa!”

Lục Thời Duy cảm thấy cơ thể mình dần nặng trĩu sau khi gửi tin nhắn cuối cùng. Anh lập tức xóa hết tin nhắn, tắt nguồn điện thoại, đặt lại về chỗ cũ.

Hoàn thành xong tất cả, Lục Thời Duy mất dần kiểm soát cơ thể và rơi vào trạng thái hôn mê trở lại.