Rừng sâu tĩnh mịch, ánh trăng len lỏi qua những tán cây, cùng những màn sương mù mịt lạnh lẽo bao phủ khắp ngóc ngách, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất. Tiếng hú quái dị vang vọng, khiến không gian trở nên lạnh lẽo và đầy rợn rùng. Cảm giác nguy hiểm đang rình rập, ba người vừa quan sát tỉ mỉ vừa nắm chặt vũ khí.
Mặc Trần dẫn đầu, bước đi chậm rãi nhưng vững chắc, thanh kiếm trong tay hắn khẽ rung lên như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Lý Tề Châu theo sau, đôi mắt sắc bén quét qua từng bụi rậm. Tô Phong vẫn giữ dáng vẻ thư thả, chiếc quạt ngọc trong tay vờ như chỉ để phe phẩy, nhưng ánh mắt của hắn không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
"Tiếng hú này không giống tiếng thú thường." Tô Phong khẽ nói, giọng đầy nghi hoặc.
"Ta cũng cảm thấy vậy." Mặc Trần đáp, ánh mắt ánh lên sự cảnh giác. "Cẩn thận, đừng coi thường nơi này."
---
Cả ba tiến sâu hơn vào rừng sâu tối tăm kì dị, nơi tiếng hú vang lên rõ ràng hơn. Đột nhiên, một tiếng "xoạt" vang lên từ bụi cây bên phải. Lý Tề Châu phản ứng nhanh như chớp, vung đao chém tới.
Nhưng chỉ là một con sói nhỏ lao ra, ánh mắt hoảng loạn. Nó chạy băng qua họ, biến mất vào bóng tối.
"Có thứ gì đó còn đáng sợ hơn đang ở đây." Mặc Trần nói, ánh mắt hướng về phía trước.
Họ tiếp tục bước đi, và cuối cùng đến một khoảng trống giữa rừng, nơi ánh trăng chiếu sáng rõ ràng. Ở giữa khoảng trống, một cái giếng cũ kỹ, xung quanh là những viên đá rêu phong nằm rải rác. Không khí nơi đây như bị đè nén, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
"Giếng này... có gì đó không ổn." Tô Phong lên tiếng, đôi mắt dừng lại trên những vết máu khô xung quanh miệng giếng.
Mặc Trần bước tới gần, nhưng ngay lúc đó, một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hôi thối khiến cả ba người phải nhíu mày.
Đột nhiên, từ trong giếng, một bóng đen bật ra với tốc độ kinh hoàng. Đó là một con quái vật hình thù kỳ dị, nửa người nửa thú, đôi mắt đỏ rực như máu. Nó gầm lên, nhảy thẳng về phía Mặc Trần. Bộ móng vuốt sắc nhọn tưởng chừng có thể xé toạc mọi thứ, nó ra sức cao cấu muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ rơi vào tầm ngắm của bộ vuốt tàn bạo.
---
Không kịp suy nghĩ nhờ vào phản ứng nhanh nhẹn và trực giác nhạy bén, Mặc Trần rút kiếm, chém một đường thẳng tắp. Lưỡi kiếm chạm vào da thịt con quái vật, tạo ra tia lửa sáng rực. Nhưng lạ thay cú chém uy lực đó không hề làm nó bị thương, mà chỉ khiến nó thêm giận dữ.
"Da nó quá cứng!" Mặc Trần hét lớn, lùi lại vài bước.
Lý Tề Châu lao lên, thanh đao trong tay hắn phát ra ánh sáng vàng rực, nhắm thẳng vào đầu con quái vật. Đòn tấn công mạnh mẽ này khiến con quái vật bị đẩy lùi, nhưng nó không hề bị hạ gục, mà ngày càng hung hăng, không chút yếu sức.
"Thứ này là gì vậy?" Lý Tề Châu nghiến răng, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ.
Tô Phong đứng ở phía sau, khẽ nheo mắt. "Không phải quái vật. Đây là kẻ bị nguyền rủa. Hãy tìm điểm yếu của nó, có thể là một phần cơ thể không được bảo vệ."
Mặc Trần gật đầu, đôi mắt sắc bén nhìn kỹ từng chuyển động của con quái vật. Hắn nhận ra rằng, giữa l*иg ngực nó, có một vùng da mỏng hơn, nơi ánh trăng chiếu vào tạo nên một vệt sáng nhỏ.
"Ngực nó! Đó là điểm yếu!" Mặc Trần hét lên, rồi lao thẳng vào con quái vật.
Lý Tề Châu và Tô Phong lập tức phối hợp, tạo ra khoảng trống để Mặc Trần tung đòn quyết định. Thanh kiếm trong tay hắn lóe sáng, mang theo toàn bộ sức mạnh và ý chí của hắn, đâm thẳng vào l*иg ngực con quái vật.
Con quái vật gầm lên, cơ thể nó co giật dữ dội, rồi từ từ tan biến thành tro bụi biến mất hoàn toàn trong không trung.
---
Không gian trở lại yên tĩnh. Cả ba người đứng lặng, Mặc Trần trầm ngâm một lúc, Lý Tề Châu thở dốc sau trận chiến đầy nguy hiểm. Còn Tô Phong vẫn dữ cho mình phong thái nho nhã, không để mất hình tượng dù chỉ một chút.
"Làng này đã bị nguyền rủa." Tô Phong nói, giọng đầy trầm ngâm. "Có lẽ đây chỉ là khởi đầu của những điều kinh hoàng hơn."
Mặc Trần nhìn về phía giếng cổ, đôi mắt sâu thẳm. "Chúng ta phải điều tra kỹ càng. Giang hồ rộng lớn, nhưng những bóng tối như thế này không thể bị bỏ qua."
Lý Tề Châu gật đầu, ánh mắt rực cháy quyết tâm. "Nếu đã chọn bước vào con đường này, ta không sợ bất kỳ thứ gì. Đi thôi, còn nhiều bí mật đang chờ đợi chúng ta."
Tô Phong dịu dàng nhìn Mặc Trần nói, mắt hắn sáng ngời. Hắn cười ôn nhu hòa chung vào khí thế của hai người còn lại nói. "Đúng vậy, chúng ta cùng đi."
Dưới ánh trăng, ba người tiếp tục cuộc hành trình gian nan, mang theo lòng can đảm và khát vọng khám phá giang hồ rộng lớn kia. Những thử thách mới đang chờ họ ở phía trước, và họ biết rằng mỗi bước đi đều sẽ mang lại những câu chuyện kì bí, nguy hiểm, khó khăn, cần lời giải đáp, mà họ phải đi tìm ra đáp án.