Kiếm Hoạ Giang Hồ Mộng

Chương 8: Truy Tìm Dấu Vết

Ánh bình minh chạm tới ngọn cây, rừng sâu sau một đêm đầy hiểm nguy giờ đây trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Ba người Mặc Trần, Lý Tề Châu, và Tô Phong ngồi bên một tảng đá lớn bên dòng suối, nơi ánh sáng phản chiếu như những viên ngọc long lanh. Họ đang cố gắng hồi phục sau trận chiến với con quái vật đêm qua.

"Thứ quái vật đó… không phải sinh ra từ tự nhiên." Tô Phong lên tiếng, đặt chén trà nóng vừa pha xuống bên cạnh. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ trầm tư, không còn dáng vẻ nhàn nhã thường ngày.

"Ngươi nói đúng." Mặc Trần khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về khu rừng rậm phía xa. "Nó xuất hiện từ giếng cổ, có lẽ bí mật của ngôi làng này nằm ở đó. Nhưng để hiểu rõ hơn, ta nghĩ chúng ta cần trở lại làng và nói chuyện với những người dân ở đây."

"Phải hỏi cho ra nhẽ!" Lý Tề Châu nói lớn, đôi vai toát lên vẻ phẫn nộ. "Họ biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng lại giấu giếm. Đưa chúng ta vào nguy hiểm mà không cảnh báo gì!"

"Đừng nóng vội." Tô Phong phe phẩy quạt, cố gắng làm dịu sự căng thẳng. "Người dân trong làng có thể cũng chỉ là nạn nhân. Điều quan trọng là tìm được kẻ đứng sau tất cả những chuyện này."

---

Khi họ quay trở lại làng, ánh sáng ban ngày không làm xua tan được cảm giác lạnh lẽo bao trùm nơi đây. Người dân cúi mặt tránh ánh mắt của họ, lặng lẽ làm công việc thường ngày như thể sợ rằng bất kỳ lời nói hay hành động nào cũng có thể dẫn đến tai họa.

Ba người tiến đến căn nhà của cụ già đã mời họ tối qua. Cụ già ngồi bên bếp lửa, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng.

"Các vị đã trở về an toàn, thật may mắn." Cụ nói, nhưng giọng điệu lại không hề nhẹ nhõm.

"Chúng ta không may mắn mà tự cứu mình." Lý Tề Châu nói, giọng đầy nghiêm nghị. "Lão trượng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây? Giếng cổ đó, và con quái vật đêm qua, tất cả là thế nào?"

Cụ già thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm. "Các vị là người ngoài, không hiểu được nỗi khổ của chúng ta. Giếng cổ đó vốn là nơi linh thiêng của làng, nhưng từ ba tháng trước, mọi thứ đã thay đổi."

"Thay đổi như thế nào?" Mặc Trần hỏi, giọng điềm tĩnh.

"Đầu tiên là những tiếng hú kỳ lạ vang lên mỗi đêm. Sau đó, súc vật trong làng bắt đầu biến mất. Rồi đến người." Cụ già dừng lại, đôi bàn tay gầy guộc run lên. "Những ai tò mò tiến gần giếng đều không trở về. Chúng ta đã cố gắng phong tỏa nơi đó, nhưng không thành công."

"Vậy ai là người cuối cùng liên quan đến cái giếng?" Tô Phong hỏi, ánh mắt sắc bén.

Cụ già lưỡng lự, rồi khẽ nói: "Là trưởng làng. Ông ấy từng đến giếng vào đêm trước khi tất cả chuyện này bắt đầu."

---

Ba người nhanh chóng tìm đến nhà trưởng làng. Căn nhà nằm ở góc xa của làng, cửa sổ đóng kín, không khí bên trong u ám.

Họ gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Lý Tề Châu nhíu mày, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa. Bên trong, căn nhà trống rỗng, bừa bộn như thể vừa trải qua một cuộc xô xát.

"Trưởng làng đã biến mất." Tô Phong nhận định, ánh mắt lướt qua từng ngóc ngách.

Trên bàn, một quyển sách cũ kỹ mở ra, những dòng chữ nguệch ngoạc ghi bằng mực đen. Mặc Trần cầm lên, lật qua từng trang, ánh mắt dừng lại ở một đoạn:

"Bóng tối đã đến. Giếng cổ không còn là nơi linh thiêng, mà trở thành cánh cửa dẫn đến địa ngục. Ta không thể dừng lại, không thể bỏ trốn. Nếu các vị đọc được điều này, hãy tha thứ cho ta."

"Những lời này… có vẻ trưởng làng đã làm điều gì đó sai lầm." Tô Phong nhận xét.

"Chúng ta không thể tìm thấy ông ấy ở đây, nhưng nếu ông ta nhắc đến "cánh cửa địa ngục", thì rõ ràng mọi thứ đều liên quan đến giếng cổ." Mặc Trần nói, ánh mắt lộ vẻ kiên định. "Ta đề nghị chúng ta quay lại giếng để kiểm tra một lần nữa."

---

Đêm đó, dưới ánh trăng mờ nhạt, ba người đứng trước giếng cổ. Không khí lạnh lẽo bao trùm, như thể cả khu rừng đang nín thở.

"Ta cảm thấy có thứ gì đó đang quan sát chúng ta." Lý Tề Châu nói, tay siết chặt chuôi đao.

"Đây không chỉ là cảm giác." Tô Phong đáp, khẽ nghiêng quạt ngọc, ánh sáng phản chiếu lên một bóng mờ lẩn khuất trong những tán cây.

Đột nhiên, một luồng khí đen từ trong giếng bốc lên, cuốn lấy không gian xung quanh. Từ trong màn khói, một bóng người xuất hiện. Đó là trưởng làng, nhưng đôi mắt ông giờ đây đỏ rực, cơ thể gầy gò, khô héo.

"Ta… đã sai…" Trưởng làng khẽ nói, giọng ông yếu ớt nhưng đầy đau khổ. "Hắn đã hứa cứu chúng ta, nhưng ta không ngờ…"

"Ý ông là ai? Ai đã hứa?" Mặc Trần gặng hỏi, nhưng không kịp.

Trưởng làng ngã quỵ, nhưng từ sau lưng ông, một bóng đen khác dần hiện ra. Đó là một người đàn ông mặc áo bào đen, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bạc, tay cầm một cây trượng kỳ lạ khắc đầy ký tự cổ.

"Hắn là ai?" Lý Tề Châu rút đao, sẵn sàng nghênh chiến.

"Người giang hồ nhỏ bé, các ngươi không nên xen vào chuyện của ta." Người đàn ông giọng trầm, đầy uy nghi.

Mặc Trần bước lên trước, rút kiếm, ánh mắt không chút sợ hãi. "Nếu ngươi đã nhúng tay vào số phận của cả một ngôi làng, ngươi sẽ phải đối mặt với chúng ta."

Trận chiến nổ ra ngay dưới ánh trăng, giữa một kẻ đầy quyền năng và ba con người với lòng can đảm. Đây chỉ là khởi đầu cho cuộc đối đầu lớn hơn mà họ sẽ phải đối mặt trên hành trình khám phá giang hồ rộng lớn.