“Không đắt.”
“Vậy cũng không cần.”
“Đặc biệt mua cho cậu, thật sự không đắt, mở ra xem thử?”
Tôi bán tín bán nghi mở hộp ra, phát hiện bên trong nằm một mô hình nhỏ, mà nhân vật tương ứng với mô hình vừa đúng là nhân vật anime tôi thích nhất.
“Tôi thích cái này lắm, sao cậu biết tôi thích nó?”
“Cậu từng nhắc đến.”
“Tôi từng nhắc đến?”
“Ừ.”
“Cảm ơn cảm ơn,” tôi sờ sờ mô hình, có chút yêu thích không buông tay: “Tôi thật sự rất thích nó.”
“Thích là tốt rồi.”
Tôi cẩn thận cất mô hình vào hộp, hỏi Kỷ Văn Hiên: “Tôi có thể tặng cậu quà không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng cũng đừng quá đắt.”
“Được, tôi đã nghĩ xong tặng cậu cái gì rồi?”
“Cái gì?”
“Giữ bí mật, về nước rồi nói.”
Kỷ Văn Hiên khẽ cười thành tiếng, cậu ấy điều khiển xe lăn, giơ tay, chọc chọc trán tôi đang ngồi trên ghế, nói: “Vậy tôi rửa mắt mong chờ, được không?”
Cậu ấy thu tay về, tôi theo bản năng cũng muốn ngẩng đầu, chọc chọc trán cậu ấy, lại cảm thấy động tác này quá đường đột, cũng quá mờ ám, cứng rắn dừng động tác lại.
Kỷ Văn Hiên lại rất đột ngột sờ sờ chỗ không thể miêu tả của tôi, cậu ấy nói: “Hình như to hơn trước rồi đấy.”
“Kỷ—— Văn—— Hiên——”
Tôi thật sự hơi tức giận rồi.
Kỷ Văn Hiên vén tóc mai ra sau tai, nói: “Cậu cũng có thể sờ sờ của tôi.”
“Thứ nhất, tôi không muốn sờ của cậu, thứ hai…”
Cậu không cảm thấy cách làm của cậu hơi quá đáng sao?
Câu này tôi không nói ra miệng, liền nghe thấy Kỷ Văn Hiên nói: “Thật sự chán ghét vậy sao?”
Yết hầu tôi chuyển động, tôi muốn nói “phải”, nhưng không biết sao, lại không nói ra miệng được.
Không thể phủ nhận, trong những hành động quá mức thân mật của chúng tôi, tôi cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác được cần đến, trong sự giúp đỡ lẫn nhau quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ của chúng tôi, tôi cũng sẽ sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ vui thích.
Tôi không biết mình có phải nghiện nó rồi hay không.
Tôi đang dung túng cho những hành động ngày càng quá trớn của cậu ấy.
“Nếu cậu nói không, tôi sẽ xin lỗi cậu, sau này không làm vậy nữa.” Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, có chút bức bách, lại có chút giống như đang cầu xin.
Tôi im lặng một lúc, nói: “Tối nay cậu muốn ăn khuya không?”
Kỷ Văn Hiên thuận nước đẩy thuyền phối hợp, cậu ấy nói: “Muốn, làm tùy ý đi.”
Toàn thân tôi thả lỏng, đứng dậy đi vòng qua cậu ấy ra ngoài.
Vào khoảnh khắc tôi kéo cửa ra, chuẩn bị bước ra khỏi cửa, lại nghe thấy Kỷ Văn Hiên nói: “Tôi thật sự càng ngày càng không thể rời xa cậu rồi.”
Bước chân tôi dừng lại, không trả lời câu này, mà bước ra khỏi cửa, lại thuận tay đóng cửa lại.
--
Trước khi rời khỏi Nhật Bản, tôi và Kỷ Văn Hiên cùng nhau đi tắm suối nước nóng đặc trưng một lần.
Chúng tôi đã gặp lại nhau lâu như vậy, lại ngủ chung giường lâu như vậy, đối với cơ thể của nhau cũng không xa lạ gì, khi cùng nhau ngâm mình trong một bể, thậm chí có thể vừa uống rượu sake vừa trò chuyện vui vẻ.
Nửa người dưới của Kỷ Văn Hiên không cử động được, nhưng sức lực nửa người trên vẫn ổn, cậu ấy có tập thể dục định kỳ, sau khi rời xa tôi, thật ra cũng có thể miễn cưỡng tự chăm sóc bản thân, nhưng nếu tôi ở đó, cậu ấy sẽ càng sẵn lòng để tôi giúp đỡ.
Ngâm cũng kha khá rồi, tôi rất dễ dàng bế cậu ấy lên từ phía đối diện, chân cậu ấy khoác lên eo tôi, chỗ không thể miêu tả của chúng tôi dính sát vào nhau.