Anh đã đọc kỹ từng chữ trên tờ giấy xét nghiệm đó, giống như những cây kim nhỏ dày đặc, đâm vào người ta khiến máu thịt be bét.
“Bác sĩ nói thế nào?”
Diệp Tinh Nhiên giơ chiếc bánh bao lên, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bác sĩ nói muốn ăn gì thì ăn đi.”
Một hồi im lặng, Chúc Kiều cúi đầu không nói gì, anh đưa tay muốn lấy bao thuốc, nhưng đã bị anh hút hết rồi, bây giờ trong hộp trống không đặt trên bàn, lớp nilon bọc bao thuốc nhàu nát dán trên đó, không biết đã bị người ta nắm trong tay bao lâu, ánh sáng xanh lam từ bên ngoài cửa sổ hắt vào loang lổ.
Diệp Tinh Nhiên nghe thấy anh chửi thề một tiếng: “Chết tiệt!”
Động tác trên tay dừng lại hai giây rồi tiếp tục ăn bánh bao, đây là lần thứ hai cậu nghe Chúc Kiều nói tục.
“Kiều ca, em không muốn đi làm nữa.”
Diệp Tinh Nhiên nghiêm túc nhìn Chúc Kiều, sau khi cậu nói xong câu này, Chúc Kiều im lặng gật đầu, tay không ngừng xoay chiếc bật lửa, đó là món quà cậu tặng anh khi anh ký được hợp đồng dự án đầu tiên cho công ty, được Chúc Kiều dùng đến tận bây giờ, dòng chữ khắc trên đó đã bị mài mòn đến mức không rõ ràng.
“Cậu cứ đi chơi đi.”
Diệp Tinh Nhiên cười phá lên: “Vẫn là Kiều ca hiểu em, làm việc bao nhiêu năm rồi, cũng nên hưởng thụ rồi.”
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, chiều nay Chúc Kiều còn có cuộc họp, hiện tại toàn bộ công việc của Diệp Tinh Nhiên đều đổ lên đầu anh, còn rất nhiều việc cần bàn giao, nhưng những việc này không cần Diệp Tinh Nhiên.
“Tôi đi bàn giao công việc với trợ lý đặc biệt của cậu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Trước khi đi, Chúc Kiều để lại câu nói này, Diệp Tinh Nhiên cười híp mắt tiễn anh.
Chiếc thẻ ngân hàng trên tay ánh lên màu bạc, Diệp Tinh Nhiên nằm trên giường suy nghĩ.
“Tôi vẫn phải đi mua siêu xe, ngầu thật đấy. Không giống chiếc xe đen nhỏ này, bình thường quá.”
Mỗi lần ra ngoài, mọi người đều tưởng Chúc Kiều lái chiếc G65 mới là giám đốc.
Cũng khá thú vị, mỗi khi có sếp gật đầu cúi chào tiến lên, nhưng lại phát hiện người ngồi trong chiếc xe đen nhỏ phía sau, vẻ mặt ngượng ngùng đó khiến Diệp Tinh Nhiên cảm thấy buồn cười.
“Mua một chiếc màu tím, vừa mơ mộng vừa đẹp.”
Diệp Tinh Nhiên tắm rửa thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài, trong tủ quần áo của cậu ngoài những bộ lễ phục cao cấp do các hãng gửi tặng thì chính là những bộ cậu mua trên Taobao: “Đều là quần áo mà, chất lượng cũng siêu tốt nhé.”
Cậu lẩm bẩm thay một chiếc áo hoodie màu đen, chiếc mũ trùm đầu rộng có thể che hết cả đầu, Diệp Tinh Nhiên đưa tay hất mũ ra sau, cầm thẻ rồi ra ngoài.
“Đẹp trai quá!”
Một buổi sáng trôi qua, Diệp Tinh Nhiên đã tiêu hết hơn chục triệu, hiện tại cậu đang lái chiếc siêu xe màu tím vừa mới lấy được, vù một tiếng dừng lại trước vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Nhìn xem, bà cô vừa đi qua cũng phải ngoái đầu nhìn cậu, chắc là đều nhìn thấy góc nghiêng thần thánh của cậu rồi nhỉ.
Diệp Tinh Nhiên thầm đắc ý.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra những lời người qua đường nghĩ về mình.
Còn bà cô vừa đi qua thì nhíu mày ngoái đầu lại, đưa tay khoác lấy cánh tay ông lão bên cạnh: “Ông à, tôi nói cho ông biết này, vừa rồi tôi nhìn thấy chiếc xe mà con trai chúng ta thích lắm đấy, chạy cũng không nhanh đâu. Con trai chúng ta còn nói tăng tốc trăm mét chỉ mất mấy giây, đúng là khoác lác.”