Vừa mở cửa, Tô Hiểu Hiểu đã lớn tiếng nói: “Giang Lạc, bị mắng cũng là do mày không biết tự trọng…”
Ngẩng đầu lên, cô ta thấy khuôn mặt đen sì của chủ nhiệm Hoàng.
Tô Hiểu Hiểu lập tức tái mặt: “Chủ… Chủ nhiệm Hoàng.”
Chủ nhiệm Hoàng dịu dàng nói với Giang Lạc: “Em về lớp ôn bài đi.”
Sau đó quay sang quát mắng mấy nữ sinh còn lại đang cúi đầu không dám lên tiếng: “Mấy em, vào đây ngay! Ai là người bắt đầu lan truyền mấy lời đồn đại đó?”
Đứng phía sau chủ nhiệm Hoàng, Giang Lạc mỉm cười rạng rỡ với mấy nữ sinh rồi nghênh ngang rời đi.
Giang Nguyệt đã nghe tin Giang Lạc sẽ tham gia kỳ thi của lớp phổ thông từ lâu.
Hôm đó, Tô Hiểu Hiểu vừa khóc lóc tìm đến cô ta, vừa kể mình bị chủ nhiệm Hoàng mắng te tua, suýt chút nữa còn bị lộ chuyện do Giang Nguyệt xúi giục.
Nghe vậy, Giang Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, rồi dỗ dành Tô Hiểu Hiểu.
Sau khi khóc xong, Tô Hiểu Hiểu lau nước mắt, nói: “Tiểu Nguyệt, cậu biết không? Giang Lạc còn dám đi thi lớp phổ thông đấy!”
Giang Nguyệt nhất thời sững sờ.
Thành tích của Giang Lạc thì cô ta đâu lạ gì. Ở lớp quốc tế toàn mấy học sinh chơi bời mà cô còn đội sổ, thế mà còn dám tham gia kỳ thi lớp phổ thông?
Buồn cười chết mất!
Giang Nguyệt nói: “Lớp phổ thông công khai bảng xếp hạng mà, cô ta không thấy mất mặt à?”
Tô Hiểu Hiểu chợt nhớ đến lần trước Giang Lạc làm được bài toán trên lớp, trong lòng hơi lo lắng.
Chắc chỉ là tình cờ thôi… Có khi Giang Lạc đã từng xem qua bài đó rồi?
Sau khi tự an ủi, Tô Hiểu Hiểu tiếp tục cùng Giang Nguyệt cười nhạo Giang Lạc không biết tự lượng sức mình.
Mấy ngày sau, thấy Giang Lạc chẳng có vẻ gì là đang ôn bài, Tô Hiểu Hiểu lại càng an tâm.
Không cần nghĩ cũng biết, lần này cô chắc chắn sẽ mất mặt trước cả trường.
Cuối cùng cũng đến ngày thi giữa kỳ.
Trường trung học ngoại ngữ mà Giang Lạc theo học tổ chức kỳ thi giữa kỳ cho lớp phổ thông và lớp quốc tế riêng biệt, sắp xếp chỗ ngồi ngẫu nhiên.
Trùng hợp thay, cô và Giang Nguyệt được phân vào cùng một phòng thi.
Ngày đầu tiên trong tháng này đến trường, Tạ Tân Bạch mua trà sữa đến thăm Giang Nguyệt.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Vật dụng được mang vào phòng thi chỉ bao gồm đồ dùng học tập. Lúc này, Giang Lạc đang sắp xếp đồ trong cặp.
Tạ Tân Bạch bước tới, châm chọc: “Tôi cứ tưởng Tiểu Nguyệt nói nhầm, không ngờ cô thật sự dám thi lớp phổ thông đấy?”
Giang Lạc kéo khóa cặp, quay người đi thẳng vào phòng thi.
Tạ Tân Bạch kéo tay cô lại: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy!”
Giang Lạc cau mày, vẻ khó chịu: “Liên quan quái gì đến anh?”
Người con gái này thật thô lỗ.
Tạ Tân Bạch hừ lạnh: “Tôi chỉ cảm thấy sự chênh lệch giữa người với người còn lớn hơn cả giữa người và lợn.”
“Khi có kẻ đang làm trò cười, thì Tiểu Nguyệt đã gần như chắc chắn giành được suất tuyển thẳng vào Bắc Ngoại rồi.”
Trường trung học ngoại ngữ và Bắc Ngoại có mối quan hệ hợp tác, hàng năm đều có một suất tuyển thẳng dành cho học sinh xuất sắc.
Giang Lạc hứng thú hỏi: “Suất tuyển thẳng đó không phải dựa trên tổng hợp tất cả kết quả thi sao? Thành tích của Giang Nguyệt tốt vậy à?”
Tạ Tân Bạch cười khẩy: “Từ năm ngoái quy tắc đã thay đổi, lần này chỉ dựa vào kết quả kỳ thi này thôi. Tiểu Nguyệt vài lần thi tháng đều đứng nhất đứng nhì. Suất này chắc chắn là của em ấy.”
“Ồ… Chỉ dựa vào kỳ thi này à?”
Giang Lạc đứng thẳng người, mỉm cười với Tạ Tân Bạch. Anh ta bỗng nhiên thấy tim mình đập lỡ một nhịp.
“Vậy tôi rất mong chờ xem cô ta có giữ được vị trí đầu bảng hay không.”
Khi Giang Lạc bước vào phòng thi, không ít người len lén nhìn cô.
Trong trường trung học ngoại ngữ này, cô cũng khá nổi tiếng, ai cũng biết cô là “thiên kim giả” chiếm tổ chim khách.
Cộng thêm việc một học sinh lớp quốc tế đến thi lớp phổ thông, ánh mắt mọi người đều đầy tò mò và dò xét.