“Đó là chị gái của Giang Nguyệt à?”
“Trông xinh phết nhỉ, không giống như trong lời đồn.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, nhìn dáng vẻ cậu ta giống kiểu trà xanh lắm.”
Tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Giang Lạc tìm chỗ ngồi của mình, đặt đồ dùng học tập xuống cố ý làm rơi cái com-pa, tạo ra một tiếng động lớn.
Mọi người xung quanh giật mình, không dám nói gì thêm.
Chẳng bao lâu sau, chuông reo, giáo viên bước vào phát đề.
Môn thi đầu tiên là Khoa học Tự nhiên tổng hợp.
Vì kỳ thi này liên quan đến suất tuyển thẳng, độ khó của đề đã được tăng thêm vài cấp.
Giang Nguyệt vừa viết xong bài thi thì chuông đã reo. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Giang Lạc, thấy cô vẫn để đề thi trải trên bàn, nằm bò ra ngủ có vẻ đã lâu.
Không làm được gì nên đành bỏ cuộc à?
Giang Nguyệt cảm thấy buồn cười. Quả nhiên, cô chỉ đến để làm trò cười mà thôi.
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh.
Trường trung học ngoại ngữ chấm thi cực kỳ hiệu quả. Chưa đến nửa tuần, toàn bộ bài thi đã được chấm xong.
Ngày công bố bảng điểm, Giang Nguyệt được đám bạn vây quanh đến bảng thông báo.
Tô Hiểu Hiểu nói: “Tiểu Nguyệt, hay chúng ta xem từ dưới lên nhé? Chắc chắn Giang Lạc đứng bét.”
Giang Nguyệt cười khẩy, vừa định nói “Ừm” thì bỗng nghe thấy một tiếng hét vang lên.
“Ôi trời! Cái cô ‘thiên kim giả’ bên lớp quốc tế kia vậy mà lại thi đứng nhất khối!”
Bài kiểm tra đứng đầu mỗi môn học sẽ được dán riêng trên bảng thông báo.
Trong kỳ thi giữa kỳ này, ngoại trừ môn Ngữ văn bị trừ vài điểm do bài luận khiến Giang Lạc xếp sau một học sinh tên là Thích Mộng Viện, các môn còn lại cô đều đứng đầu, cũng gần như đạt điểm tuyệt đối. Đặc biệt là Toán và Khoa học tự nhiên, ngay cả những câu hỏi phụ ở cuối bài cô cũng làm hết và đạt điểm tối đa.
Những học sinh tụ tập trước bảng thông báo đều kinh ngạc.
“Trời ơi, câu hỏi phụ đó tớ còn chẳng hiểu đề bài, cô ấy là yêu quái à?”
“Còn bài luận tiếng Anh này, có vài từ tớ phải tra từ điển cả buổi mới tìm được.”
“Chẳng phải Giang Nguyệt vẫn luôn nói chị gái cậu ta học kém lắm sao, tớ thấy không giống vậy?”
“Haiz, tình hình nhà bọn họ cậu cũng đâu có lạ gì… Hơn nữa, lần này thành tích của Giang Nguyệt cũng tụt, đến top 10 còn không vào được.”
Giang Nguyệt nhìn bài kiểm tra của Giang Lạc với vẻ mặt không thể tin được.
Những câu hỏi mà cô ta đã vắt óc suy nghĩ mà vẫn không làm được đều được viết bằng nét chữ thanh tú đẹp đẽ với phương pháp giải tối ưu nhất. Nếu không biết đây là bài của Giang Lạc, cô ta thật sự muốn lấy vở ra chép lại quá trình giải, về nhà nghiên cứu cho kỹ.
Sao có thể như vậy được, cái con ngốc Giang Lạc đó sao có thể thi tốt như vậy?
“Không thể nào, nhất định là cô ta gian lận!”
Mãi đến khi tất cả mọi người quay lại nhìn mình, Giang Nguyệt mới nhận ra mình đã lỡ lời nói ra suy nghĩ trong lòng.
Giang Nguyệt cứng cổ nói: “Tớ phải đi tìm chủ nhiệm giáo dục, nếu không gian lận, sao cô ta có thể đứng đầu khối được!”
Một tiếng cười khẩy.
Thích Mộng Viện, người đứng thứ hai toàn khối lần này nhìn cô ta từ trong đám đông: “Giang đại tiểu thư, lúc chúng ta thi, camera giám sát đã bật suốt, nếu thật sự gian lận thì đã bị bắt từ lâu rồi.”
Trường ngoại ngữ có tiền, ngay cả camera giám sát cũng là công nghệ cao nhất, tự động ghi lại tất cả những hành động bất thường.
Hơn nữa, thành tích của Giang Lạc làm sao có thể gian lận được, coi họ là kẻ ngốc sao?
Ánh mắt của những học sinh xung quanh nhìn Giang Nguyệt cũng trở nên khác thường.
Bình thường Giang Nguyệt ỷ vào thành tích tốt, gia đình có điều kiện, quen vênh váo tự đắc, làm sao chịu được ánh mắt như vậy?
Cô ta tức giận dậm chân, quát đám bạn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi!”
Tô Hiểu Hiểu dè dặt hỏi: “Chúng ta đi làm gì?”