Chuyện này còn chưa qua, trường lại truyền đến tin tức rằng suất tuyển thẳng vào Bắc Ngoại sẽ thuộc về người đứng đầu kỳ thi giữa kỳ, cũng chính là Giang Lạc.
Sắc mặt Giang Nguyệt lập tức tái xanh, với thành tích trung bình khá ở trường trung học ngoại ngữ, nếu chỉ dựa vào khả năng của mình, cô ta rất khó thi đỗ ngôi trường đại học danh giá này.
Không có suất tuyển thẳng, cô ta sẽ tiêu đời.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Nguyệt hoảng loạn vô cùng, vừa khóc vừa làm nũng với cha mẹ: “Ba mẹ, con rất muốn suất tuyển thẳng này, ba mẹ nghĩ cách giúp con được không?”
Nhìn con gái ruột khóc lóc sướt mướt, trái tim cha Giang mẹ Giang cũng mềm nhũn ra.
Cha Giang: “Dù sao suất tuyển thẳng này cũng thuộc về nhà chúng ta, chị hay em có gì khác nhau đâu? Tiểu Nguyệt, con đừng lo, ngày mai ba sẽ đến gặp hiệu trưởng để thu xếp.”
Giang Nguyệt cúi đầu nức nở nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười đầy mãn nguyện.
Có thành tích tốt thì sao chứ? Suất tuyển thẳng này, cô ta phải là người có được.
...
Giang Lạc ngồi trên xe của Quyết Dã, nhẹ giọng hắt xì một cái.
Quyết Dã lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ, có phải hôm qua chụp mẫu ảnh bị cảm lạnh không?”
Giang Lạc lắc đầu: “Có lẽ ai đó đang nhắc đến tôi thôi.”
Quyết Dã đưa Giang Lạc đến hậu trường của Tuần lễ Thời trang, nói: “Hầu hết người mẫu của công ty đều đã có mặt, cô vào nói mình là người của IMG là được.”
Sau đó anh ấy lại dặn thêm: “Đúng rồi, lần này ở màn bế mạc sẽ có một bộ trang phục che kín mặt, đến lúc đó cô chủ động xin đổi bộ khác nhé, đừng để phải mặc bộ đó.”
Hiếm khi có cơ hội tốt như thế này, mà không được lộ mặt thì thật quá lãng phí.
Giang Lạc gật đầu, cầm thẻ người mẫu đi vào, còn chưa kịp hỏi han gì thì đã thấy một người phụ nữ tóc vàng ánh nâu đang trừng mắt nhìn mình.
Giang Lạc: “Người này là ai vậy?”
Hệ thống: [Đừng coi hệ thống là sổ tay nhớ mọi thứ của cô được không? Đây là người mẫu bị cô chọc phải hôm qua đó, hình như tên Lucy.]
Lucy trừng mắt nhìn cô, rồi quay lại nói gì đó với nhóm người mẫu của IMG.
Giang Lạc phát hiện ánh mắt của những người mẫu đó nhìn cô không mấy thiện cảm, thậm chí còn có chút thù địch.
Giang Lạc: “Thú vị thật.”
Hệ thống: [Đúng là ký chủ chó của tôi lúc nào cũng phải đóng vai kẻ thù chung của nhân loại.]
Các chuyên viên trang điểm và stylist đều chung từ một công ty, hầu hết người mẫu của IMG đều diễn giữa chương trình, chỉ có Caroline là diễn lúc bế mạc.
Caroline cứ chần chừ mãi, dù màn bế mạc sắp bắt đầu, vẫn không chịu rời khỏi vị trí.
Lucy ngồi cạnh đang nghịch móng tay quay lại nhìn, như thể vừa phát hiện ra Giang Lạc: “Ôi trời, chúng tôi quên mất cô rồi – làm sao đây, chỉ còn 20 phút nữa là bế mạc bắt đầu, chẳng lẽ cô định lên sân khấu với khuôn mặt mộc đó sao?”
Để mặt mộc lên sân khấu, dù đối với trang phục hay khách mời đều là sự thiếu tôn trọng.
Nếu chuyện này xảy ra, đừng mơ bước chân vào giới thời trang nữa.
Caroline quay lại, bày ra vẻ mặt vô tội: “Thật ngại quá, tôi trang điểm hơi lâu – hay là thế này, tôi cho cô một gợi ý, cô cứ xin mặc bộ che kín mặt kia, như vậy dù không trang điểm cũng không sao.”
Lucy bật cười đẩy nhẹ người cô ta: “Sao cô lại tốt bụng như thế–”
“Được thôi.”
Hai người sững lại, Lucy kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Giang Lạc đã nhanh tay nhanh mắt cầm bộ trang phục đó lên.
Lucy hơi bối rối, quay đầu nhìn về phía Caroline: “… Cô ta thực sự định mặc bộ này sao?”
Giang Lạc thực sự mặc bộ đó.
Thay đồ xong, vừa lúc đến lượt cô, người mẫu vừa bước xuống sân khấu liếc thấy bộ đồ cô đang mặc, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn đồng cảm.
Giang Lạc như không nghe không thấy, hít sâu một hơi, bước đi bước đầu tiên.
Người mẫu vừa xuống sững sờ tại chỗ.
Khí chất của Giang Lạc lập tức thay đổi trong chớp mắt, từ mờ nhạt trở nên đầy sắc bén, thu hút toàn bộ ánh nhìn của tất cả mọi người.