“Đắc ý cái gì chứ.” Người mẫu tên Lucy trừng mắt: “Hôm nay nhϊếp ảnh gia trong công ty chỉ có mình Andre, với cái tính khí đó, con nhỏ đó có khi chụp ảnh thẻ mẫu cũng chẳng ra hồn!”
Sau khi đo số liệu cơ thể, cô chuyển sang chụp ảnh thẻ mẫu.
Người mà Lucy nhắc đến là “Andre”— một nhϊếp ảnh gia nổi tiếng, tài năng và tính cách của anh ta tương xứng với nhau.
Từ xa Giang Lạc đã nghe thấy tiếng anh ta oang oang: “Cao 1m74? Quyết Dã, cậu bảo tôi một cô gái cao 1m74 có thể trở thành siêu mẫu? Là tai tôi bị điếc hay cậu chưa tỉnh ngủ hả?”
Tay Giang Lạc khựng lại trên nắm cửa, rồi cô đẩy cửa bước vào.
Andre nghe thấy tiếng động, dùng ánh mắt lỗ liễu quan sát cô vài giây.
“Không chỉ là chiều cao, đường nét cơ bắp cũng không đẹp.” Anh ta khinh khỉnh nói, đóng nắp camera lại: “Loại người này không xứng được dùng bảo bối của tôi, Quyết Dã, cậu tìm người khác đi.”
Vẻ mặt Quyết Dã đầy khó khăn, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi: “Nhưng ngày mai là tuần diễn thời trang kết thúc, thẻ mẫu là giấy tờ bắt buộc—”
Andre cười mỉa mai: “Thì liên quan gì đến tôi?”
Nói xong còn quay đầu nhìn về phía Giang Lạc, điều làm anh ta bất ngờ là, cô gái Trung Quốc này không hề tỏ ra sợ hãi hay tự ti, ngược lại còn thoải mái bước tới bình tĩnh giới thiệu: “Chào anh, tôi là Lạc (Luo).”
Tính cách này thú vị thật.
Andre không bắt tay cô, lạnh lùng nói: “Cô không nghe thấy những gì tôi vừa nói sao?”
Giang Lạc mỉm cười: “Đương nhiên rồi tôi cũng đâu có bị điếc. Vậy, tôi có thể hỏi anh một câu, tại sao tôi không thể trở thành siêu mẫu không?”
Andre nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc: “Cô bé, chẳng lẽ cô không hiểu siêu mẫu là gì sao? Siêu mẫu không chỉ cần xinh đẹp, mà còn phải––”
“Có khả năng chụp ảnh tuyệt vời, cùng với bước đi trên sàn catwalk có thể thu hút toàn bộ sự chú ý nhưng không làm lu mờ những điểm nổi bật của trang phục.”
Giang Lạc vén tóc lên, bật công tắc đèn lớn xung quanh studio, rồi thong thả bước đi đến chính giữa của studio.
Không có bối cảnh.
Ngay cả ánh sáng còn chưa được điều chỉnh, cô chỉ đứng đó, mặt mộc, trên người là sơ mi và quần jeans đơn giản nhất.
Sau đó tuỳ ý vắt chéo hai chân thon dài xinh đẹp, tạo một dáng chụp hướng về phía Andre.
“Hừ.”
Andre nghe thấy chính mình phát ra một tiếng hít sâu ngu ngốc.
Thế nào là khả năng chụp ảnh xuất thần?
Chính là khi cô ấy nhìn bạn, bạn sẽ giống như bị Medusa hóa thành đá, tuyệt đối không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Nửa phút sau, Giang Lạc rời mắt, thả lỏng cơ thể một chút.
Cô lịch sự nháy mắt với Andre: “Bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
Lucy và một vài người đi theo đang ngồi trên sofa ngoài sảnh, chờ xem cảnh Giang Lạc bị Andre đuổi ra ngoài.
Nhưng chờ mãi… chờ mãi, đến khi mặt trời lặn, cuối cùng Giang Lạc cũng bước ra.
Nhưng thay vì bị đuổi ra ngoài, cô lại được Andre hộ tống một cách rất niềm nở –– Một nhϊếp ảnh gia nổi tiếng vốn luôn kiêu ngạo giờ đây lại nở nụ cười tươi rói đến 60 độ, thậm chí trông có chút xu nịnh. Quyết Dã đứng bên cạnh không ngừng lải nhải câu: "Thấy chưa, tôi nói đúng mà." khiến Andre chỉ biết gật đầu lia lịa.
Giang Lạc đi trước, khẽ vẫy tay, Andre lập tức chạy như bay đi pha cà phê cho cô.
Lucy: "???"
Cái cô gái Trung Quốc này đã cho Andre uống nhầm loại rượu gì vậy???
Trong nước, tại nhà họ Giang.
Từ khi kỳ nghỉ dài bắt đầu, Giang Lạc dường như biến mất khỏi thế gian này, chỉ để lại một mảnh giấy trong phòng nói rằng mình sẽ đến nhà bạn ở vài ngày.
Nhưng Giang Lạc làm gì có người bạn nào?
Giang Nguyệt một lòng cho rằng những chuyện trước đây chắc chắn đều là tác phẩm của Giang Lạc nhưng lại không tìm được cô để đối chất. Còn cha mẹ Giang thì đang bận xử lý hậu quả từ những scandal tai tiếng trước đó, chẳng buồn nghe những suy đoán của cô ta.