Trên không trung xanh lam sâu thẳm, tựa như xoáy nước vô tận.
Một tia sáng trắng lạnh lẽo vụt qua, lao thẳng về phía một cánh cổng hình vòm được bao phủ bởi sương mù dày đặc. Khi vượt qua cánh cổng, cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng như màn sương được vén lên.
Thi thoảng, trên bầu trời, vài tia sáng lướt ngang như sao băng.
Đó là dấu vết của các hệ thống khác khi qua lại. Nhưng mỗi khi thấy 007, tất cả đều khựng lại một thoáng, như để bày tỏ sự kính trọng.
Dù sao, 007 cũng là một "anh hùng" huyền thoại trong giới hệ thống!
007 không vội đi thẳng tới Phòng Hệ Thống Chính, mà trên đường ghé qua trung tâm thương mại, như thường lệ mua một cây kem. Sau khi ăn xong, nó mới ung dung bước về phía Phòng Hệ Thống Chính.
Bên trong Phòng Hệ Thống Chính.
Cánh cửa khổng lồ khắc đầy những ký hiệu pháp tắc chậm rãi mở ra, đằng sau đó là một không gian mênh mông vô tận. Trước mặt 007 là một màn sáng khổng lồ, giống như bức tường chiếu hình cỡ lớn trong thế giới hiện đại. Đây chính là bản thể của Hệ Thống Chính – một đại dương dữ liệu rộng lớn tựa bầu trời đầy sao.
007 đứng vững, ngước đôi mắt cơ khí lạnh lẽo ánh xanh lam lên, cất giọng:
“Thưa ngài Hệ Thống Chính, ngài triệu hồi tôi có gì dặn dò?”
Ngay lập tức, trước mặt 007 xuất hiện vài trang giấy mờ ảo lơ lửng.
Đó là thông tin về một thế giới nhiệm vụ.
007 ngơ ngác nhìn về phía Hệ Thống Chính, không hiểu ý ngài là gì.
“Nhiều ký chủ và hệ thống đã chết trong thế giới này.”
Dù không rõ Hệ Thống Chính muốn ám chỉ điều gì, 007 vẫn nhận lấy những trang giấy và lật qua xem. Nhưng khi đọc được nội dung bên trong, một hệ thống luôn giữ vẻ chững chạc như 007 cũng không khỏi biến sắc.
“Chết thảm vậy sao?”
Trên đó là những bức ảnh cuối đời của các ký chủ, bên cạnh ghi rõ nguyên nhân tử vong. Có người bị sét đánh cháy thành than, có người bị cố định vào ván gỗ rồi trợn mắt mà chết, thậm chí có người bị mảnh kính xuyên cổ họng hoặc bị đâm thẳng vào đầu.
Những cái chết ấy đã đủ đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn cả là…
Linh hồn của các ký chủ và hệ thống trong thế giới đó không thể rời đi, cuối cùng bị phân giải, trở thành chất dinh dưỡng cho chính thế giới đó.
Đây là kết cục mà bất kỳ hệ thống hay người xuyên nhanh nào cũng kinh hoàng sợ hãi.
“Vì vậy, nhiệm vụ lần này cần ngươi đảm nhận.” Giọng nói máy móc vang vọng, trầm tĩnh và mơ hồ, lấp đầy cả không gian.
007 đặt những trang giấy xuống, cương quyết đáp:
“Xin thứ lỗi, thưa ngài Hệ Thống Chính, tôi không thể nhận nhiệm vụ này.”