Cốc cốc —
Lận Dao thấp thỏm gõ cửa thư phòng.
“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp, đầy áp lực vọng ra từ bên trong.
Nhưng giờ đây cô đã dần quen với âm điệu này, thậm chí còn thấy nó không đáng sợ như trước.
Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối như mọi lần. Đèn không bật, rèm cửa kéo kín, chỉ có ánh sáng xanh nhạt từ màn hình máy tính trên bàn chiếu rọi một góc nhỏ, giúp cô lờ mờ thấy được khung cảnh bên trong.
Lận Dao đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng u ám của Lục Tĩnh Sâm ngồi ở góc sofa.
“Nước đây.”
Cô đứng ở ngưỡng cửa, không có ý định bước vào. Ký ức đêm qua vẫn khiến cô e dè.
“Để trên bàn đi.”
“Vâng.”
Lận Dao lên tiếng rồi bước về phía đến bàn làm việc. Khi đặt cốc nước xuống, ánh mắt cô vô tình lướt qua màn hình máy tính, cả người lập tức đông cứng lại.
Trên màn hình đang phát trực tiếp cảnh phòng khách bằng công nghệ giám sát chất lượng cao.
“Anh theo dõi?”
Lận Dao rùng mình, thì ra cái cảm giác bị giám sát cả ngày nay không phải là ảo giác.
Nhưng nghĩ kỹ lại, với một nơi rộng lớn và xa hoa như Lục Viên, việc có hệ thống giám sát cũng không phải điều bất ngờ.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ màn hình.
“Rầm!”
Chiếc bình sứ quý giá rơi từ tay Morrie xuống sàn đá cẩm thạch, vỡ tan thành từng mảnh.
Tuy nhiên, trên gương mặt của Morrie lại không hề lộ vẻ hoảng hốt. Anh quay đầu nói với Mục Tuyết Chi:
“Lận nhị tiểu thư thật nghịch ngợm, đây là chiếc bình mà thiếu gia yêu thích nhất, giá của nó là 1200 vạn.”
Mục Tuyết Chi lập tức hiểu ý Morrie. Đây là muốn đổ tội lên đầu họ sao?
Chưa kịp phản ứng, Morrie đã cầm tiếp một chiếc gạt tàn thủy tinh tinh xảo, giơ lên cao rồi khẽ thả tay.
“Bang!”
Chiếc gạt tàn vỡ nát, từng mảnh vụn văng ra khắp nơi.
Không đến hai phút, Morrie đã lần lượt làm vỡ năm món đồ khác nhau, mỗi món đều là đồ vật yêu thích của Lục Tĩnh Sâm và có giá trị trên trời.
Sau mỗi lần làm vỡ, anh đều quay đầu lại nói một câu:
“Lận nhị tiểu thư thật nghịch ngợm, đây là đồ thiếu gia rất quý.”
Cuối cùng, khi Morrie cầm đến món đồ thứ sáu – một bể cá vàng nhỏ bằng thủy tinh – Mục Tuyết Chi không nhịn nổi nữa.
“Morrie, ý cậu là gì đây?”
Anh vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, buông tay để bể cá rơi xuống đất, nước bắn tung tóe, cá vàng giãy giụa trên sàn nhà.
“Những món đồ này, ghi nợ vào tên của Lận nhị tiểu thư.”
Anh nói với người hầu đang đứng gần đó, sau đó quay lại phía Mục Tuyết Chi, cười nhẹ:
“Lận phu nhân, Nhị tiểu thư quả thực quá nghịch ngợm. Phá hoại nhiều món đồ yêu thích của thiếu gia như vậy, tôi e là khó lòng giải thích.”
Sắc mặt Mục Tuyết Chi tái nhợt, cắn chặt răng không nói lời nào.
Lận Cẩm Duyệt, người vốn có đầu óc đơn giản, nhưng lại hay nóng vôi, cô ta không thể nhịn nổi nữa.
“Morrie! Anh đừng có vu khống! Rõ ràng là anh làm vỡ hết mọi thứ!”
Morrie nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt:
“Tôi biết Nhị tiểu thư không cố ý, nhưng chưa chắc thiếu gia đã nghĩ như vậy.”
“Chúng tôi đều thấy rõ anh là người làm vỡ! Đừng hòng đổ lên đầu tôi!” Lận Cẩm Duyệt giận dữ phản bác lại.
“Cẩm Duyệt!”
Mục Tuyết Chi ngắt lời con gái, ánh mắt đầy sự lo lắng. Bà ta quay sang Morrie, cố gắng giữ nụ cười hòa nhã:
“Morrie, có lẽ ở đây đã có sự hiểu lầm. Đều là người một nhà, có gì cậu cứ nói thẳng.”