Làm Giàu Nhờ Gieo Trồng Ở Tinh Tế

Chương 10: Ở đây có một dẫn đường nhỏ bị hiếp bức

EDIT: HẠ

Giang Hàn Khinh còn đang bận rộn đã nghe thấy ba Giang gọi cậu.

Cậu buông việc trong tay xuống, đứng dậy rửa tay, lúc này mới đi vào nhà.

“Ba, có chuyện gì vậy ạ?”

Trong mắt ba Giang tràn ngập giãy giụa, “Con tới tiêm thuốc đi.”

Giang Hàn Khinh: “……”

Nhan Quân Trạch đứng lên, cầm thuốc ức chế dẫn đường trong tay đưa cho cậu, “Vẫn là câu nói kia, cậu cần áp chế tin tức tố của mình một chút, không thể không kiêng nể gì phóng ra ngoài như vậy được.”

Giang Hàn Khinh bất đắc dĩ, “Cho nên, tin tức tố rốt cuộc là cái gì?”

Nhan Quân Trạch cũng rất bất đắc dĩ, “Cậu hẳn là có thể ngửi được tin tức tố của chính mình.”

Giang Hàn Khinh: “Có mùi gì?”

Nhan Quân Trạch nhìn cậu chăm chú, “Mùi thanh mát của cây cỏ.”

Giang Hàn Khinh: “……”

Cậu là dị năng giả hệ mộc, mỗi ngày trên người đều quẩn quanh mùi thanh mát của cỏ cây, không có mùi này mới là kỳ quái đúng không?

Giang Hàn Khinh tiếp nhận thuốc ức chế, nhìn nhìn rồi nói, “Tiêm ở nơi nào?”

Nhan Quân Trạch: “Tiêm ở chỗ nào cũng được.”

Giang Hàn Khinh lưu loát tiêm vào cánh tay trái của mình, đẩy thuốc vào, rút kim tiêm, cực kỳ dứt khoát.

Nhan Quân Trạch: “……”

Bạch Dã: “……”

Lam Hiên: “…….”

Dáng vẻ hán tử dũng mãnh như vậy không nên là dẫn đường, cậu ấy nên là lính gác mới đúng.

Giang Hàn Khinh ném ống tiêm rỗng đi, xoay người đi ra ngoài, “Chúng tôi đã hái hết rau quả rồi, có thể tính tiền.”

“Khinh Khinh.” Ba Giang gọi cậu lại.

Giang Hàn Khinh quay đầu lại, “Còn có việc gì ạ?”

Ba Giang sợ chính mình sẽ hối hận, cắn răng một cái, dứt khoát nói: “Con cùng bọn họ đến Đế Đô Tinh đi.”

Giang Hàn Khinh: “…..”

Giang Hàn Khinh: “Vì cái gì?”

Ba Giang nói: “Con thức tỉnh thành dẫn đường, con không phải người thường, không thể tiếp tục sống ở Tước Vĩ Tinh với chúng ta được, con, đi đến Đế Đô Tinh đi.”

Giang Hàn Khinh: “…..”

Cậu hồ nghi đánh giá ba người kia.

Giang Hàn Khinh: “Các người đã tuyên truyền tà giáo gì với ba tôi?”

Nhóm ba tên tuyên truyền tà giáo: “…….”

Giang Hàn Thần từ bên ngoài vọt vào, “Ba! Sao ba có thể tin lời bọn họ nói? Bọn họ chỉ muốn lừa anh trai con đi theo họ thôi, ba cư nhiên còn tin bọn họ!?”

Hốc mắt ba Giang đỏ bừng, “Thần Thần, anh con thức tỉnh thành dẫn đường, thằng bé không phải người bình thường, không giống với chúng ta, đối với đế quốc mà nói, dẫn đường rất trân quý, cũng rất hi hữu, chúng ta không thể giữ thằng bé lại nơi này được.”

“Con không nghe con không nghe! Các người ai cũng đừng nghĩ mang anh trai tôi đi! Các người đều là người xấu! các người lừa gạt anh tôi lừa gạt ba tôi, tôi mới không bị các người lừa gạt đâu!” Giang Hàn Thần nước mắt lưng tròng, muốn khóc.

“À này…..”

“Đừng có nói chuyện với tôi! Hiện tại tôi đang rất tức giận!” Giang Hàn Thần khóc nức nở rống lên.

Giang Hàn Khinh cực kỳ bất đắc dĩ, “Ngay cả ý kiến của đương sự là anh em cũng không muốn nghe sao?”

Giang Hàn Thần nức nở nói: “Anh chỉ có một lần cơ hội nói chuyện, anh nghĩ kỹ rồi hãy nói, suy xét rõ ràng lời nói của anh, suy nghĩ xem lời anh nói có xúc phạm đến tâm hồn bé nhỏ của em trai anh hay không.”

Giang Hàn Khinh nghiêm túc suy tư nửa phút rồi hỏi Nhan Quân Trạch, “Tôi thật sự là dẫn đường?”

Nhan Quân Trạch: “Đúng vậy.”

Giang Hàn Khinh: “Dẫn đường rất trân quý, rất hiếm có?”

Nhan Quân Trạch: “Đúng vậy.”

Giang Hàn Khinh: “Vậy dẫn đường có đặc quyền gì không? Tỷ như khi bị người khi dễ, quốc gia sẽ hỗ trợ giúp người đó lấy lại công bằng?”

Nhan Quân Trạch: “Làm tổn thương đến dẫn đường là trọng tội.”

Giang Hàn Khinh hơi mỉm cười, duỗi ngón tay chỉ ra ngoài sân, “Cái sân này là do một tay tôi xử lý, hiện tại có thể gieo trồng và thu hoạch, thế nhưng cục quản lý đất đai khu Đệ Cửu muốn bá chiếm sân nhà tôi, đuổi chúng tôi đi, tôi cảm thấy mình đã bị tổn thương sâu sắc, không có 50 vạn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần có lẽ tôi sẽ không khá lên được. Đúng rồi, người đuổi chúng tôi đi tên là Chu Cao, là một người mập mạp, các người xem có biện pháp gì có thể giúp tôi giải oan không?”

Bạch Dã và Lam Hiên đồng thời nhìn về phía Nhan Quân Trạch.

Nhan Quân Trạch: “…….”

Giang Hàn Khinh cũng nhìn về phía anh, trong đôi mắt đào hoa lập lòe ánh sáng, “Trước mắt các anh đang có một dẫn đường đang bị người ta bức bách, các anh có quản không?”

“A ha ha ha, chuyện này Nhan ca của tôi khẳng định sẽ quản, cậu yên tâm, Nhan ca sẽ không đứng bàng quan đâu, trợ giúp dẫn đường chính là đức tính tốt đẹp của lính gác chúng tôi.” Bạch Dã cười ha ha muốn lừa gạt cho qua chuyện này.

Giang Hàn Khinh vẫn như cũ cười tủm tỉm nhìn Nhan Quân Trạch.

Nhan Quân Trạch: “….. Ngày mai tôi lại đến.”

Nói xong, xoay người rời đi, ngay cả rau quả cũng không mang đi.

Ba người trở lại trên xe.

Nhan Quân Trạch mang theo áp suất thấp ngồi xuống.

Bạch Dã hèn mọn khuyên bảo: “Ca, đừng tức giận đừng tức giận, chờ anh ngồi lên được chức vị cao, anh có thể thống trị tất cả bọn họ, nơi này trời cao hoàng đế xa, khó tránh khỏi sẽ có vài quan viên vô pháp vô thiên như vậy.”

Tịch Tử Nhan thấy sắc mặt Nhan Quân Trạch không tốt liền nhìn về phía Lam Hiên.

Lam Hiên khẽ lắc đầu với hắn, ý bảo đừng hỏi.

Trưa hôm đó, hai chiếc xe của cục quản lý đất lại xuất hiện trước nhà họ Giang, nhưng khác với ngày hôm qua, hôm nay thái độ của bọn họ đã chuyển biến 360 độ, ngay cả nhìn thẳng nói chuyện cũng không dám, mỗi người đều cực kỳ khách khí.

“Thật xin lỗi, ngày hôm qua chúng tôi không nói rõ ràng, sau khi chính phủ thu mảnh đất này về, chính phủ sẽ bồi thường cho các vị, xét thấy mảnh đất này là đất trồng có chất lượng cao, trong cục đã quyết định sẽ chi ra 60 vạn tệ tinh tế để thu hồi lại, ngài thấy mức giá này thế nào?”

Thím hai trộm ló mặt ra ngoài xem náo nhiệt vừa nghe thấy tiền bồi thường là 60 vạn trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.

Giang Hàn Khinh liếc mắt nhìn về phía cách vách, cũng tỏ ra cực kỳ khách khí nói: “Nộp đất đai lên cũng là làm cống hiến cho đế quốc, chúng tôi đương nhiên sẽ tuân theo mọi sắp xếp của chính phủ.”

Chu Cao cười đến mức khuôn mặt béo phì trở nên cứng đờ, sau lưng hắn vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh.

Chờ chuyển khoản 60 vạn tệ tinh tế tiền bồi thường cho Giang Hàn Khinh xong, lúc này đoàn người mới vội vàng rời đi.

Giang Hàn Khinh trực tiếp chuyển 50 vạn tệ tinh tế cho ba Giang, để ông cầm đi trả nợ.

Ba Giang, mẹ Giang và Giang Hàn Thần còn chưa kịp hoàn hồn từ sự kiện bầu trời rớt bánh có nhân này.

Cuối cùng bọn họ cũng đã ý thức được, thân phận dẫn đường này, có lẽ còn lợi hại hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

“Thu dọn một chút, chúng ta cùng đi Đế Đô Tinh.”