EDIT: HẠ
Nhan Quân Trạch không để Giang Hàn Khinh chờ quá lâu, ngày hôm sau anh đã tìm tới nhà bọn họ.
Xe bay của bọn họ cực kỳ bắt mắt, đối với cư dân ở Tước Vĩ Tinh mà nói, từ trước đến nay thứ này chỉ tồn tại trên TV giả thuyết hoặc là trên Tinh Võng, những cư dân ở đây căn bản chưa từng thấy xe bay trong hiện thực, nhưng hôm nay bọn họ lại có thể thấy tận mắt.
Lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, trước khi tới nơi cả đám đã sử dụng thuốc ức chế, bất quá Tịch Tử Nhan vẫn không dám tới gần như cũ, tin tức tố của người này có chút đặc biệt, cư nhiên có thể trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác tiến vào trạng thái kết hợp nhiệt, việc này đối với người chưa có dẫn đường mà nói là cực kỳ nguy hiểm, biện pháp tốt nhất chính là ở lại vị trí an toàn cách người này thật xa.
Cho nên hắn đã ở lại trên xe chờ bọn họ.
Ba người Nhan Quân Trạch xuống xe, khiến cho cư dân ở xung quanh không ngừng nghị luận.
Dung mạo của ba người đều cực kỳ xuất sắc, đặc biệt là Nhan Quân Trạch, tuấn mỹ bất phàm, quý khí bức người, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Bọn họ không cần hỏi đường, hương vị tin tức tố nồng đậm chính là biển báo giao thông tốt nhất.
Ba người đi thẳng đến nhà họ Giang.
Nhan Quân Trạch đứng ở bên ngoài hàng rào, thấy thiếu niên đang ngồi ở trong ruộng hái dâu tây, quả dâu tây đỏ tươi ướŧ áŧ cùng với đầu ngón tay trắng nõn của cậu tạo thành một hình ảnh đối lập rõ ràng.
Dưới ánh mặt trời, làn da thiếu niên trắng nõn gần như trong suốt, dung mạo tú mỹ, mặt mày tinh xảo.
Một thiếu niên như vậy căn bản không giống người lớn lên ở trong hoàn cảnh này, ngược lại càng giống tiểu công tử quý khí được hậu duệ quý tộc ở Đế Đô Tinh tỉ mỉ bồi dưỡng.
Giang Hàn Khinh rất nhạy bén, cậu lập tức phát giác ra có người đang nhìn mình, thiếu niên nâng mắt nhìn lên, khi thấy người tới, cậu nở một nụ cười rất tươi.
“Các anh tới rồi? Vào trong đi, tôi đoán các anh sẽ sớm tới đây, chờ một lát, tôi sẽ nhanh chóng thu hoạch cho các anh.”
Ba Giang mẹ Giang nghe thấy thanh âm bên ngoài lập tức đi ra, liếc mắt một cái liền thấy trong viện đứng ba người trẻ tuổi có diện mạo cực kỳ xuất sắc, bọn họ không khỏi sửng sốt, Giang Hàn Thần giống như quả đạn pháo lao ra ngoài, thấy là bọn họ, cậu bé lập tức trở nên cảnh giác.
“Các anh tìm tới đây bằng cách nào? Anh tôi nói địa chỉ cho các anh sao?”
“Thần Thần, ba vị này là?” Ba Giang nhìn về phía con trai nhỏ.
Giang Hàn Thần ngập ngừng, “Lần trước con và anh trai lên huyện thành bán rau quả, chính bọn họ đã mua của chúng con.”
Ba Giang là người thường, thân hình gầy ốm, bởi vì làm việc nặng thời gian dài, thoạt nhìn ông có chút lão hóa trước tuổi, ông nhiệt tình tiếp đón ba người vào trong nhà, còn dặn mẹ Giang đi ra ngoài giúp Giang Hàn Khinh thu hoạch rau quả.
Nhan Quân Trạch nhìn bọn họ, luôn cảm thấy người nhà này có chút gì đó không quá hài hòa, dung mạo của Giang Hàn Khinh quá mức xuất sắc, khiến từ Giang Hàn Thần đến ba Giang mẹ Giang đều trở nên cực kỳ bình thường, hơn nữa ba bọn họ đứng chung một chỗ sẽ khiến người nhìn cảm thấy bọn họ mới là người một nhà, còn thiếu niên xinh đẹp kia dường như lại không hòa hợp với gia đình bọn họ.
Người có loại cảm giác này, hiển nhiên không chỉ có một mình Nhan Quân Trạch.
Bạch Dã khoa trương nhìn một nhà ba người bọn họ, lại nhìn thiếu niên xinh đẹp đang bận rộn trong vườn, sau đó lại nhìn một nhà ba người bọn họ, lại nhìn thiếu niên xinh đẹp, cứ như vậy sau mấy lần so sánh, người mù cũng có thể nhìn ra.
Tươi cười trên mặt ba Giang vẫn không thay đổi, ông mời ba người vào trong nhà, để Giang Hàn Thần đi vào rót trà.
Giang Hàn Thần không tình nguyện bưng trà ra, phát hiện ba Giang đang cầm một hộp giữ tươi đi vào trong nhà, cậu bé lập tức trợn mắt giận nhìn.
Đứa nhóc nhe răng với Nhan Quân Trạch, nhỏ giọng uy hϊếp, “Tôi cảnh cáo anh, mua đồ xong thì chạy nhanh rời đi, đừng có đánh chủ ý lên người anh trai tôi!”
Bạch Dã bị chọc cười, “Ha ha, đừng khinh thường người ta như thế chứ, sao nhóc chỉ cảm thấy Nhan ca đang muốn đánh chủ ý lên anh trai nhóc? Chúng tôi cũng là lính gác, cũng có quyền theo đuổi dẫn đường mà.”
Giang Hàn Thần giương nanh múa vuốt, “Ai cũng đừng nghĩ nhúng chàm anh trai tôi!”
Khóe miệng Nhan Quân Trạch mang theo ý cười nhạt, “Sao cậu lại cảm thấy như vậy?”
Giang Hàn Thần tự tin nói: “Bởi vì anh tôi rất đẹp mắt!”
Bạch Dã trực tiếp bật cười, trêu chọc nhóc, “Phương hướng phát triển của hai anh em các cậu hình như có chút không đúng thì phải, sao anh trai cậu lớn lên đẹp mắt như vậy, còn cậu lại gầy như que củi thế?”
Giang Hàn Thần không phục, “Tôi gầy là do tôi bị bệnh, chờ tôi trưởng thành, tôi cũng sẽ giống anh trai tôi…. Mặc, mặc dù không có khả năng đẹp bằng anh trai tôi, nhưng cũng sẽ không quá kém.”
Bạch Dã cười nghiêng ngả, ôm bụng nói: “Hai cậu là anh em ruột thật hả? Sao lại không giống nhau chút nào thế?”
Giang Hàn Thần tức giận, “Không phải anh em ruột nhưng thân hơn anh em ruột! Từ nhỏ anh ấy đã lớn lên ở nhà tôi, anh ấy chính là anh ruột của tôi!”
“…….” Bạch Dã đột nhiên không cười nữa, hình như hắn đã moi ra được một tin tình báo không nên biết.
Lúc này, ba Giang đã đi từ bên ngoài vào, Giang Hàn Thần lập tức thu móng vuốt, thuận theo chạy ra ngoài, lúc gần đi cậu còn không quên hung hăng trừng ba người một cái.
Ba Giang rửa tay xong đi ra, tươi cười không ngừng, thoạt nhìn là người có tính cách hiền lành dễ nói chuyện.
“Ba vị không phải người ở Tước Vĩ Tinh đúng không?”
“Ánh mắt của bác thật tinh tường, chúng cháu quả thực không phải người địa phương, chúng cháu đều là sinh viên, đi ra ngoài để thực nghiệm, đi qua bên này cũng là để bổ sung vật tư, tình cờ lại gặp được con trai lớn các bác, chúng cháu có mua dâu tây và cà chua cậu ấy trồng, ăn rất ngon, cho nên mới tìm tới đây muốn mua thêm một chút để mang về.” Bạch Dã là người cởi mở, cho dù đối mặt với ai hắn cũng có thể nói chuyện hai câu.
Ba Giang cảm khái nói, “Sinh viên đều là đứa nhỏ tốt, năm sau Khinh Khinh nhà tôi cũng sẽ vào đại học, trường học hiện tại còn chưa có tin tức, Khinh Khinh thông minh như vậy, nếu không vào được một trường đại học tốt, tôi luôn cảm thấy sẽ mai một thằng bé.”
Bạch Dã liếc mắt nhìn Lam Hiên, lần này Lam Hiên là người mở miệng, “Thưa bác, bác có biết con trai bác là dẫn đường không?”
Ba Giang ngây ngẩn cả người, trên thế giới này có một nhóm nhỏ người có được năng lực đặc thù, nhóm người này được gọi là “Lính gác” và “Dẫn đường”. Lính gác cực kỳ cường đại, số lượng dẫn đường lại cực kỳ thưa thớt, là đối tượng bảo hộ trọng điểm của quốc gia.
Mặc dù ba Giang chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng ông vẫn từng nghe được một ít tin đồn.
Nếu đã biết, vậy thì những lời kế tiếp liền dễ nói.
Lam Hiên tiếp tục nói: “Con trai lớn của ngài đã thức tỉnh, là một người dẫn đường, trước mắt tin tức tố của cậu ấy đang ở hình thức phóng thích, hành vi này ở trong mắt lính gác chính là một tín hiệu mời gọi, nếu không khống chế kịp thời, cậu ấy sẽ cực kỳ nguy hiểm.”
Ba Giang chần chờ mở miệng, “Đến nay không có người xa lạ nào tìm tới cả.”
Câu nói này lộ rõ sự hoài nghi.
Lam Hiên nhìn về phía Nhan Quân Trạch, tại địa phương xa xôi hẻo lánh như vậy, phát hiện một dẫn đường ngay cả hiểu biết cơ bản cũng không biết, bọn họ thân là lính gác cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu có thể, bọn họ rất muốn mang thiếu niên kia về Đế Đô Tinh.
Đây chính là một dẫn đường vừa mới thức tỉnh, mặc kệ nói thế nào, khẳng định sẽ đến lúc xảy ra vấn đề.
Nhan Quân Trạch nói: “Gần đây có phải con trai lớn của ngài đã từng bị bệnh nặng không? Xuất hiện tình trạng sốt cao không lùi, hôn mê, suy yếu, mẫn cảm, ăn không vô, những triệu chứng này kéo dài khoảng một đến hai tuần đúng không?”
Ba Giang kinh ngạc nhìn về phía anh, “Đúng là từng bị bệnh, Khinh Khinh phải nằm trên giường nửa tháng trời, đầu óc không tỉnh táo, tính ra đứa nhỏ này vừa mới khôi phục không tới một tháng.”
Bạch Dã nói: “Đây chính là triệu chứng khi một dẫn đường thức tỉnh, nếu là lính gác, triệu chứng sẽ nhẹ hơn rất nhiều, còn đối với dẫn đường, trong thời kỳ thức tỉnh bọn họ cực kỳ yếu ớt, hơi không cẩn thận sẽ phải bỏ mạng…. Đúng rồi, ngài đã chiếu cố cậu ấy như thế nào?”
Sắc mặt ba Giang có chút trắng bệch, “Tôi, tôi không biết thức tỉnh là cái gì, cũng không hiểu gì cả, tôi chỉ cho rằng thằng bé bị ốm sốt bình thường, mỗi ngày đều cho thằng bé uống thuốc hạ sốt, cứ như vậy kéo dài nửa tháng mới tốt lên.”
Bạch Dã và Lam Hiên hai mặt nhìn nhau, Nhan Quân Trạch lại nhíu mày.
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe được thời điểm dẫn đường thức tỉnh còn có thể uống thuốc hạ sốt, như vậy thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?
Lam Hiên nói: “Sau đó ngài đã mang cậu ấy đi kiểm tra chưa?”
Ba Giang xấu hổ nói, “Chưa, phí kiểm tra quá cao, trong nhà…..”
Nhan Quân Trạch dứt khoát quyết định, “Tôi muốn dẫn cậu ấy về Đế Đô Tinh.”
Ba Giang ngơ ngẩn.
Lam Hiên lên tiếng giải thích: “Cậu ấy là một dẫn đường, cậu ấy nên được hưởng nền giáo giục dẫn đường nên hưởng, hiện tại ngay cả tin tức tố là gì cậu ấy cũng không biết, đây đều là những kiến thức cơ bản đối với lính gác và dẫn đường, nhưng cậu ấy không hiểu gì cả, vẫn luôn để tin tức tố của mình lan tràn khắp nơi, hơn nữa, thân thể cậu ấy rốt cuộc có gặp phải vấn đề gì không, còn phải kiểm tra cẩn thận mới có thể xác nhận.”
Ba Giang lâm vào trầm mặc thật sâu.