Ly Hôn Có Hỉ

Chương 17:

Một lúc lâu sau, Đại Kha mới nặng nề lên tiếng: "Vậy cậu đã nghĩ kỹ chưa? Cậu muốn làm cha đơn thân sao? Đứa trẻ này cũng là con của Tấn Tắc, hắn có quyền lợi biết sự tồn tại của đứa trẻ."

"Đừng nói với tôi về quyền lợi!" Hạ Duy Nhạc hoàn toàn mất kiểm soát, cảnh tượng đêm đó vẫn còn ám ảnh cậu, cộng với tin tức tố không ổn định, cảm xúc của cậu hoàn toàn sụp đổ, "Mối quan hệ mười năm của tôi và anh ấy! Cả mười năm chứ không phải mười ngày, vậy mà anh ấy quay lưng đi tìm người khác, tôi tính là cái gì? Khi ly hôn anh ấy luôn miệng là vì tình cảm, vậy tình cảm trước kia là gì?! Anh ấy vốn dĩ không muốn có đứa nhỏ, có biết hay không có quan hệ gì? Cậu là bạn của ai?! Tại sao lúc nào cậu cũng bênh vực Tấn Tắc?!"

Tình trạng này quá bất thường, Đại Kha đã quen biết Hạ Duy Nhạc bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ thấy cậu như vậy, hắn không dám nói thêm gì nữa, "Cậu bình tĩnh lại đi, tôi không nhắc về hắn nữa, tôn trọng quyết định của cậu."

Đại Kha rời đi, Hạ Duy Nhạc mệt mỏi ngả người vào ghế, cậu không biết mình bị làm sao, rõ ràng không muốn nổi giận, muốn nói chuyện một cách bình tĩnh, nhưng cả người cậu như đang bị lửa đốt, sự nóng rát từ da thịt lan vào các mạch máu, siết chặt trái tim khiến cậu không thể thở nổi.

Kể từ khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ngực cậu như thiếu đi một phần, nỗi đau dày đặc không ngừng hành hạ cậu.

Bọn họ đã ly hôn rồi, dù Tấn Tắc có tìm ba hay bốn người thì cũng không liên quan đến cậu, là vợ cũ của anh ấy, cậu càng không có quyền đi hỏi tội hay trách móc gì.

Hạ Duy Nhạc vẫn đánh giá cao chính mình, tưởng mối quan hệ mười năm đủ khắc cốt ghi tâm, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là sự bảo vệ pháp lý, đối với bọn họ mà nói, có hay không cũng giống nhau.

Cậu kiên quyết ly hôn nhưng lại luyến tiếc xóa đi dấu vết, nghĩ rằng Tấn Tắc cũng sẽ trải qua một giai đoạn không thoải mái, chỉ cần quay đầu alpha nhất định sẽ quay lại.

Thực tế chứng minh cậu đã quá ngây thơ.

Không ai có nghĩa vụ phải ở một chỗ chờ đợi mãi, dù có nền tảng mười năm tình cảm cũng không thể bù đắp cho ba mươi mấy ngày chia ly ngắn ngủi.

Hạ Duy Nhạc không thể không nghĩ, có lẽ Tấn Tắc đã sớm chán cậu, tình yêu và sự dịu dàng đối với cậu chỉ là vỏ bọc giả dối, giấy chứng nhận ly hôn như một cái rìu phá vỡ giấc mơ—một nhát chém đứt quá khứ, cũng đánh gục hạnh phúc bền vững của Hạ Duy Nhạc suốt mấy chục năm qua.

Nước mắt ướt đẫm lòng bàn tay, Hạ Duy Nhạc bình tĩnh im lặng khóc.

Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ quên cảnh Tấn Tắc đỡ người đó vào tòa nhà.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tình yêu của cậu đã chết.

Mười năm qua như một trò cười hoàn toàn.

*

Khi đêm xuống, ánh đèn mờ ảo mang đến cảm giác xa hoa, biển xe nối tiếp nhau tạo thành một dòng ánh sáng dài.

Tấn Tắc được trợ lý đỡ vào xe, hắn đã nôn hai lần, cố gắng giữ tỉnh táo để tiễn khách rồi mới gục xuống.

Alpha ngồi ở ghế sau, nhắm mắt, quần áo bị nhàu nát, khi ngủ trán vẫn nhíu lại, thoáng hiện vẻ u ám như một đám sương mù không tan.

Trợ lý theo hắn lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn uống đến mức như vậy, trước kia khi tiếp khách hắn chưa bao giờ uống quá say, luôn nói gia đình hắn quản lý rất nghiêm không thích mùi rượu, chỉ khi gặp khách hàng quan trọng mới miễn cưỡng uống vài ly, tuyệt đối sẽ không để mình say.