Ly Hôn Có Hỉ

Chương 16:

Đại Kha lên lầu, nhìn thấy cửa phòng chỉ khép hờ nên không gõ mà trực tiếp bước vào.

Hạ Duy Nhạc đang cúi đầu dọn dẹp thiết bị, tóc trên trán hơi dài chưa kịp cắt, che khuất hết mắt, không nhìn rõ biểu cảm.

Đại Kha tiện tay đóng cửa lại, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay người nào đó thật có uy phong, Đồ Duyên thành lập đã lâu, hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy người bị mắng khóc.

“Nếu cậu đến đây để chỉ trích tôi thì không cần,” Hạ Duy Nhạc không ngẩng đầu lên, nói, “Cùng một vấn đề mà cứ mắc lỗi lần thứ hai, vấn đề rõ ràng là thái độ.”

Đại Kha gật đầu, “Cậu làm đúng, tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của cậu.”

Hạ Duy Nhạc tiếp tục lau dọn thiết bị, không nói thêm gì.

“Tôi nghe người dưới lầu nói, gần đây cậu không vui?” Đại Kha bận rộn, cũng đã mấy ngày không hỏi thăm Hạ Duy Nhạc, hắn nhìn vào giữa trán Hạ Duy Nhạc, nhận thấy vẻ lạnh lùng, “Đừng giận nữa, giận cũng không tốt cho đứa trẻ. Cậu và Tấn Tắc…”

“Tôi quyết định ngày mai sẽ đi bệnh viện để chọn tin tức tố.”

Một câu khẳng định khiến Đại Kha ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Mất một lúc hắn mới phản ứng lại, mắt trừng lớn, “Không phải chứ, ý là gì? Cậu và Tấn Tắc không có khả năng nữa rồi?”

Hạ Duy Nhạc im lặng, tiếp tục lau chùi một chỗ, không đáp lại đối phương.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cậu không phải đã đi tìm hắn rồi sao? Hai người có trò chuyện không?” Đại Kha nhíu mày hỏi, “Trước đây không phải hai người không có mâu thuẫn gì sao? Nói trắng ra cũng chỉ là giận dỗi mà thôi, sao không thể giao tiếp với nhau được? Cậu đêm đó đến tìm hắn, cậu———”

Hạ Duy Nhạc đột nhiên ném khăn lau xuống, ngẩng đầu lên, mắt có chút đỏ, “Chính là đêm đó! Tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy đưa người khác về nhà!”

“……”

Trong văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, mọi âm thanh như bị sóng biển rút đi, những cuộc trò chuyện bên ngoài không biết từ lúc nào cũng im bặt, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai.

Một lúc lâu sau, Đại Kha nuốt nước bọt, lấy lại giọng nói: “Có thể… là cậu nhìn nhầm không?”

“Sau khi về tôi đã xem lại nhiều lần qua camera hành trình,” Hạ Duy Nhạc khàn giọng, có chút đau rát trong cổ họng, trong miệng có vị chát nhẹ, “Mỗi lần xem lại, kết quả đều như nhau.”

Hạ Duy Nhạc dựa vào ghế, một tay đặt lên bụng, bên trong cơ thể đang mang theo kết tinh của hai người, tâm trạng vốn hạnh phúc nay trở nên khổ sở vô cùng.

Đều là người trưởng thành, có một số chuyện không cần phải nói rõ.

Đại Kha nhìn Hạ Duy Nhạc một lúc, vẫn có chút khó có thể tin, hắn ngập ngừng hỏi: “Có thể… chỉ là bạn bè tạm thời ở lại một đêm?”

Hạ Duy Nhạc cười mỉa mai, mắt lạnh lùng, nụ cười có chút khinh bỉ: “Tôi đã ngồi ở dưới lầu cả đêm. Cậu biết ngày hôm sau tôi nhìn thấy gì không?”

“……” Đại Kha có một linh cảm xấu, quay đi không muốn nghe tiếp.

Ánh mắt Hạ Duy Nhạc không tập trung, nhìn chằm chằm vào Đại Kha, ánh mắt mơ màng, biểu cảm kỳ lạ, có vẻ lạnh nhạt, nhưng lại đầy giận dữ bất lực, “Tấn Tắc xuống lầu đúng giờ đi làm, còn người kia… đến trưa mới ra, cũng đã thay đồ rồi.”

“Cậu nói với tôi là họ chẳng có gì xảy ra à?” Vành mắt Hạ Duy Nhạc đỏ dần, nhìn chằm chằm vào Đại Kha, chất vấn, bức thiết muốn có câu trả lời, “Cậu nghĩ giữa họ không có gì sao?!”

“…………”

Hạ Duy Nhạc hít một hơi sâu, mắt đau rát vô cùng, không có tin tức tố alpha, cả người cậu cảm thấy rất mệt mỏi, không thể nói rõ chỗ nào không thoải mái, nhưng cảm giác là rất khó chịu.

Cánh tay của cậu chống lên bàn, hai tay che mặt, cố gắng điều chỉnh hơi thở, không để cảm xúc của mình dao động quá mức ảnh hưởng đến đứa trẻ, nhưng cậu đã gần như chịu đựng đến cực hạn.