Nguyên nhân khiến Tiết Mục và Văn Nhân Quyết đuổi gϊếŧ nguyên chủ trong kết cục của câu chuyện này cũng chính là vì chuyện này.
Dung Thu không muốn trở thành chủ nhân của Văn Nhân Quyết, cậu chỉ muốn giữ lấy mạng nhỏ của mình.
Cậu không thể để cốt truyện tiếp diễn như vậy được.
Dung Thu cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Tiết Mục:
“Ta vốn đã không vui rồi, nhìn thấy hắn lại càng không vui hơn—”
Cậu giả bộ tức giận, liếc nhìn Văn Nhân Quyết một cách ghét bỏ, sau đó ngẩng mặt lên, cố gắng nhìn thẳng vào Tiết Mục, mong rằng đối phương sẽ hiểu ý của mình.
Nhìn thấy không? Tôi hoàn toàn không muốn trở thành chủ nhân của hắn đâu.
Đôi mắt xinh đẹp của cậu mang theo chút giận dữ, khẽ chớp chớp trước mặt Tiết Mục. Tiết Mục trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên cúi đầu, một tay nắm lấy bàn tay đang cầm roi của Dung Thu.
“Chát.”
Cây roi rơi xuống đất, Dung Thu sững sờ một lúc, gần như lắp bắp thốt lên:
“Anh, anh định làm gì?”
Trong lòng cậu bỗng có một dự cảm chẳng lành, cậu sợ đến mức muốn rút tay lại, nhưng càng làm như vậy, Tiết Mục càng siết chặt hơn. Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Dung Thu bị nắm chặt từ cổ tay gầy yếu, gần như không có cơ hội phản kháng, Tiết Mục nhìn thoáng qua Văn Nhân Quyết ở bên kia.
“Thu Thu cảm thấy như thế này chưa đủ sao?”
“Cái gì mà không đủ? Ta không có ý đó!”
Dung Thu cảm thấy Tiết Mục chắc chắn đã hiểu nhầm ý mình. Cái gì mà không đủ, cậu không muốn đánh Văn Nhân Quyết, càng không muốn trở thành chủ nhân của y đâu!!!
Tiết Mục lại cúi đầu nhìn cây roi nằm trên đất, sau đó nâng tay cậu lên, dịu dàng nói:
“Ta biết, Thu Thu vẫn còn giận.”
“Nếu chỉ trừng phạt hắn là chưa đủ, vậy thì ta để hắn làm nô bộc của Thu Thu, cả đời nghe Thu Thu sai khiến, được không?”
Nói là “được không”, nhưng tay Tiết Mục đã nắm lấy tay cậu, từ từ ép về phía đầu ngón tay.
Dung Thu gần như ngay lập tức hiểu ra Tiết Mục định làm gì tiếp theo.
“Không, không được, không cần.”
Cậu hoảng sợ né tránh, lúc này cũng chẳng quan tâm đến việc bàn tay mình bị Tiết Mục nắm chặt đến mức đau đớn nữa, chỉ không ngừng rút tay lại. Dung Thu đáng thương nhìn Tiết Mục, nhưng cậu không dám nói thẳng rằng mình hoàn toàn không ghét Văn Nhân Quyết. Nếu bị phát hiện cậu không giống nguyên chủ, không chừng sẽ mất mạng sớm hơn.
Nhưng Tiết Mục vẫn sải bước đến, nắm lấy cậu, dù Dung Thu có muốn trốn cũng không thể trốn nổi.
Tu vi của cậu so với Tiết Mục thực sự quá yếu, yếu đến mức bị nắm lấy đầu ngón tay một cách dễ dàng, chỉ có thể bất lực nhìn máu từ ngón tay mình chảy ra.
Giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay trắng nõn rỉ ra, Tiết Mục niệm vài câu gì đó, giọt máu lập tức bay về phía sau gáy của Văn Nhân Quyết.
Trường bào màu trắng nhạt không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng giọt máu lại như thấm vào gáy của Văn Nhân Quyết. Y đột nhiên chống tay xuống đất, kịch liệt thở dốc.
Khế ước hoàn thành.
Đây dường như là điều Tiết Mục muốn. Hắn vỗ nhẹ vào người vẫn còn đang ngẩn ra vì hoảng sợ là Dung Thu, rồi còn chu đáo vuốt mấy sợi tóc rơi xuống ra sau tai cậu, thuận tiện xoa mạnh vành tai đỏ bừng của cậu:
“Từ giờ, Thu Thu chính là chủ nhân của hắn.”
Sau đó, hắn lại nhìn cây roi trên đất, dùng pháp lực nhặt nó lên, đặt lại vào tay Dung Thu:
“Phải trừng phạt tên nô bộc không nghe lời thật tốt.”
Tiết Mục đi ra ngoài.
Sau khi bóng dáng màu xanh nhạt biến mất khỏi cửa, Dung Thu lập tức quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Quyết.