Văn Nhân Quyết giống như rất đau đớn, hai tay chống trên mặt đất, hơi thở dồn dập, hoàn toàn không còn sức để giãy giụa nữa.
Về khế ước nô ɭệ này, Dung Thu còn nhớ một chút, đó là khi khế ước được lập, phía người hầu sẽ phải chịu đựng nỗi đau rất lớn, nếu không vượt qua được nỗi đau này thì có khả năng sẽ chết.
Văn Nhân Quyết không thể chết được, nếu y chết, thì cậu cũng không còn đường sống nào nữa.
Mặc dù từ đầu tới giờ Văn Nhân Quyết chưa nói một lời nào, nhưng Dung Thu nghĩ chắc trong lòng y hận mình lắm.
Nhưng đây thật sự không phải ý của cậu! Dung Thu ấm ức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, hàng mi cũng ướt sũng nước mắt. Nhưng chưa kịp ấm ức lâu, cậu đã thấy ánh mắt của Văn Nhân Quyết dường như càng thêm sâu thẳm, ẩn chứa trong đó là sự hận ý sâu sắc.
Loại hận ý này sẽ kéo dài cho đến ngày Tiết Mục tỉnh lại, đến lúc đó chính là ngày chết của cậu.
Nghĩ đến đây, Dung Thu sợ hãi đến mức cây roi da trong tay cũng không cầm chắc nổi. Cậu vội chạy đến bên cạnh Văn Nhân Quyết, muốn giúp đỡ nhưng không biết phải làm sao, đành mếu máo lo lắng nhìn y:
“Ngươi sao rồi? Có cần ta giúp gì không?”
Hiển nhiên, đau đớn đến mức này, Văn Nhân Quyết không còn sức để trả lời câu hỏi của cậu. Y dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên khựng lại, rồi phun ra một ngụm máu.
“Ngươi không sao chứ?”
Gương mặt xinh đẹp của Dung Thu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà tiến lại gần, lo lắng quan tâm y.
Trời ơi, chuyện này không thể trách cậu được.
Văn Nhân Quyết như thế này gọi là gì nhỉ? Dung Thu nhớ mình từng đọc trong sách, hình như gọi là lừa đảo giả vờ bị thương.
Cậu định đến gần hơn để xem tình trạng của Văn Nhân Quyết, nhưng khi mặt cậu vừa áp sát lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Văn Nhân Quyết bỗng đưa tay đặt lên vai cậu, bàn tay siết chặt lấy bờ vai gầy yếu của Dung Thu, ngay lập tức để lại một vết hằn trên vai.
Vì lúc nãy tránh sang bên nên áo đã xộc xệch một chút, bàn tay của Văn Nhân Quyết chỉ cách một lớp vải mỏng gần như trong suốt, siết chặt vai cậu.
“Hơi đau... Ngươi có thể nhẹ tay một chút không?”
Dung Thu không dám tránh, cậu sợ nếu mình động đậy, Văn Nhân Quyết lại phun ra máu mất. Vì vậy, cậu để mặc y nắm chặt vai mình, nhưng lực tay của Văn Nhân Quyết quả thực quá mạnh, Dung Thu cố nhịn rất lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa mới lên tiếng kêu đau.
Văn Nhân Quyết dường như đã đỡ hơn, bàn tay siết vai cậu cũng thả lỏng một chút. Dung Thu nhìn y, chớp chớp mắt nói:
“Ngươi không cần buông ra hoàn toàn đâu, ta chỉ hơi đau một chút thôi. Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, có thể dựa vào ta.”
Lời còn chưa dứt, Dung Thu đã thấy Văn Nhân Quyết khẽ cau mày, cậu sợ y lại phun máu, nhưng cũng may, Văn Nhân Quyết chỉ khẽ lắc lư rồi cúi đầu im lặng.
“Văn Nhân Quyết? Ngươi đỡ hơn chưa?”
Dung Thu để mặc y dựa vào vai mình một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
Văn Nhân Quyết không để ý đến cậu, Dung Thu có chút sốt ruột, nhưng cậu không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ cẩn thận nhỏ giọng nói:
“Ngươi đừng giận có được không?”
Văn Nhân Quyết vẫn không nói gì. Kiểu im lặng này, trong mắt Dung Thu chính là đang tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận. Bởi vì trước đây, mỗi khi bị ai đó làm y không vui, Văn Nhân Quyết cũng sẽ không thích nói chuyện với người ta, nên Dung Thu nghĩ rằng lần này cũng như vậy.
Còn Tiết Mục hẳn là không giống như vậy, người như hắn nếu tức giận, chắc chắn sẽ trực tiếp ra tay đánh luôn.
"Ngươi đừng giận mà."