Cô ngồi xuống đối diện, cố tránh ánh mắt sắc bén của anh.
“Cô đã thấy gì tối qua?” Anh hỏi thẳng, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự uy hϊếp rõ rệt.
“Tôi...” Khả Vy ấp úng, không biết phải trả lời sao. Lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
“Cô không cần phủ nhận.” Anh ngả người ra sau, đôi mắt xám ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Cô đã thấy tôi... đúng không?”
Khả Vy cúi mặt, không dám đáp. Cô cảm nhận được áp lực vô hình đang đè nặng lên người mình.
“Cô không cần sợ. Nếu tôi muốn làm hại cô, cô đã không ngồi đây.”
Lời nói của anh khiến cô ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
“Anh...”
“Đúng, tôi không phải người bình thường.” Anh thừa nhận, giọng nói vẫn đều đều như không có gì to tát.
“Nhưng tôi cũng không phải quái vật như trong trí tưởng tượng của cô.”
Khả Vy hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để hỏi:
“Vậy... anh thực sự là ma cà rồng?”
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn cô một lúc lâu rồi mới gật đầu.
“Phải. Tôi là ma cà rồng. Nhưng đừng lo, tôi không hại người tùy tiện. Tôi có quy tắc của riêng mình.”
Câu trả lời của anh làm cô choáng váng. Cô từng nghĩ nếu nghe được câu này, cô sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Nhưng thay vào đó, một sự tò mò khó hiểu lại trỗi dậy.
“Tại sao anh lại làm giám đốc một công ty? Ma cà rồng không nên... sống ẩn dật sao?”
Anh cười nhạt, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Cô nghĩ ma cà rồng chỉ biết trốn trong bóng tối? Chúng tôi cũng phải tồn tại, phải hòa nhập với thế giới loài người. Và đây là cách tôi chọn để làm điều đó.”
“Vậy còn máu...?” Khả Vy ngập ngừng hỏi, nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng tối qua.
“Máu không phải thứ duy nhất tôi cần. Nhưng đúng, nó là nguồn sống của tôi.” Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn dò xét.
“Cô sợ không?”
Khả Vy cảm nhận được cổ họng mình khô khốc, nhưng lạ thay, cô lắc đầu. Có lẽ vì anh không hề có ý định làm hại cô, hoặc có lẽ ánh mắt anh khiến cô tin rằng mình an toàn.
“Cô có thể chọn rời đi. Tôi sẽ không làm gì cô. Nhưng nếu ở lại, cô phải giữ bí mật này.”
Lời nói của anh khiến Khả Vy phân vân. Rời đi là cách an toàn nhất, nhưng sự bí ẩn của anh lại cuốn hút cô theo một cách kỳ lạ.
“Được, tôi sẽ ở lại. Nhưng tôi muốn biết thêm về anh.”
Giám đốc mỉm cười, nụ cười đầu tiên mà cô từng thấy trên gương mặt lạnh lùng ấy.
“Cô rất dũng cảm, Tần Khả Vy.”