Khả Vy giật lùi lại, vô tình làm rơi tập tài liệu trên tay. Âm thanh vang lên phá tan sự tĩnh lặng, khiến giám đốc quay đầu lại. Đôi mắt xám của anh giờ đây ánh lên một sắc đỏ ma mị, khiến Khả Vy lạnh người.
“Cô nhìn thấy gì rồi?” Anh bước về phía cô, giọng nói không còn trầm ấm mà mang theo sự lạnh lẽo chết người.
Khả Vy không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết run rẩy lùi lại. Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã đứng ngay trước mặt cô, nhanh đến mức cô không kịp nhận ra.
“Cô không nên tò mò, Tần Khả Vy.” Anh cúi xuống, ánh mắt đỏ rực khóa chặt lấy cô.
Trái tim Khả Vy đập loạn xạ, cô cảm nhận được hơi thở lạnh buốt phả lên da mình. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết mình đã phát hiện ra một bí mật không nên biết – giám đốc của cô không phải con người.
Sau đêm định mệnh đó, Tần Khả Vy không tài nào chợp mắt. Hình ảnh đôi mắt đỏ rực cùng cái nhìn xuyên thấu lạnh lùng của giám đốc cứ ám ảnh cô. Cô nằm trên giường, tay nắm chặt tấm chăn, trái tim vẫn chưa nguôi nhịp đập điên cuồng.
“Anh ta... thực sự là ma cà rồng sao?” Cô lẩm bẩm, không dám tin vào suy nghĩ vừa lóe lên.
Nhưng dù muốn phủ nhận thế nào, những gì cô chứng kiến đều quá rõ ràng. Chất lỏng đỏ trong ly rượu, ánh mắt kỳ dị, và sự di chuyển nhanh đến không tưởng. Tất cả đều là những dấu hiệu mà chỉ có trong các câu chuyện kinh dị.
Sáng hôm sau, Khả Vy đến công ty với đôi mắt thâm quầng. Trong đầu cô là hàng loạt câu hỏi: Liệu giám đốc có biết cô đã phát hiện ra bí mật của anh? Anh ta có làm gì để bịt miệng cô không?
Vừa đặt chân đến văn phòng, Khả Vy đã thấy một phong thư đặt trên bàn mình. Bên ngoài, chỉ có dòng chữ: "Tần Khả Vy – Phòng giám đốc."
Tay cô run rẩy khi mở phong bì. Bên trong là một tờ giấy ngắn gọn:
“11 giờ sáng, phòng tôi. Chúng ta cần nói chuyện.”
Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa.
Hàng loạt viễn cảnh đáng sợ hiện lên trong đầu: Anh ta sẽ đuổi việc cô? Hay tệ hơn, anh ta sẽ khiến cô biến mất mãi mãi?
Đúng giờ, cô gõ cửa phòng giám đốc. Lần này, cánh cửa không hề khép kín như trước, mà được mở hé, như thể anh đang chờ đợi.
“Vào đi.” Giọng anh vang lên, trầm và bình thản.
Khả Vy bước vào, cố giữ bình tĩnh. Anh ngồi trên ghế, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên gương mặt hoàn hảo không tì vết.
“Ngồi xuống.”