“Yến Hi, đưa ngọc bội cho Noãn Noãn đi!”
“Nếu cô còn muốn được gả cho tôi ấy, thì ngoan ngoãn nghe lời!”
“Cô còn không hiểu chuyện như thế nữa, tôi sẽ tức giận thật đấy!”
…
Yến Hi vừa khôi phục ý thức đã nghe thấy âm thanh lải nhải này, cô mất kiên nhẫn hét lớn: “Im ngay!”
Không gian bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Yến Hi mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt của Hạ Ngạo Dương, anh ta đang nhìn cô một cách kinh ngạc vô cùng, ẩn trong đó là cả sự chán ghét.
Dù gương mặt này có hoá thành tro bụi thì cô vẫn không thể nào quên được.
Kiếp trước, cô là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết ngựa giống tận thế, Hạ Ngạo Dương chính là ngựa giống đó.
Cô không biết đứa trẻ tiểu học nào đã viết ra câu chuyện rác rưởi đó. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Toàn bộ cốt truyện đều xoay quanh việc phục vụ nam chính. Mọi người phụ nữ đều hết lòng yêu thương hắn, còn cô – một công chúa cao quý – lại quỳ rạp dưới chân hắn một cách đáng thương.
Có lẽ vì thiết lập nhân vật quá vô lý, Yến Hi sớm nhận thức được mình chỉ là một nhân vật trong sách. Dù vậy, cô không thể chống lại sức mạnh của cốt truyện, buộc phải hành động và nói chuyện theo kịch bản.
Hết lần này đến lần khác, cô hy sinh bản thân chỉ để đổi lấy việc Hạ Ngạo Dương cuối cùng cũng “cảm động”. Nhưng cái cảm động đó khiến cô chỉ muốn nôn mửa. Trước khi chết, hắn ôm cô vào lòng, ánh mắt đầy trìu mến mà thốt lên: “Điều tôi yêu nhất ở em chính là… gương mặt này.”
Chỉ nghĩ lại thôi, cô đã muốn nôn mửa suốt tám ngày tám đêm!
Nhưng khoan đã, chẳng phải cô đã chết rồi sao? Tại sao giờ đây lại thấy thứ rác rưởi này trước mắt?
Yến Hi nhìn quanh. Đây là quán cà phê Internet nơi cô từng làm thêm, chiếc đồng hồ trên tường hiển thị ngày giờ… Cô đã quay trở lại, trở về một ngày trước khi tận thế bắt đầu!
Đúng lúc này, Hạ Ngạo Dương cũng phản ứng lại, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi, sắc mặt tái nhợt: “Em vừa dám bảo tôi câm miệng? Em có biết em vừa làm tôi mất mặt không hả? Mau tháo mặt dây chuyền ngọc đó ra!”
Ngay sau đó, giọng của Yến Noãn, cô em họ “ngọt ngào” của cô, vang lên yếu ớt: “Chị Hi Hi, em chỉ muốn đeo thử mặt dây chuyền đó để cảm nhận cảm giác làm hôn thê của anh Hạ thôi. Chị yên tâm, em sẽ không tranh giành anh ấy với chị đâu.”
Yến Hi nhìn Yến Noãn, đáy mắt lóe lên một tia khinh thường.
Yến Noãn – cô em họ với bề ngoài ngọt ngào nhưng bên trong lại đen tối, xảo quyệt. Từ nhỏ, Yến Hi đã phải chịu đủ mọi ấm ức vì con người này.
Hạ Ngạo Dương nghe thấy lời Yến Noãn thì vẻ mặt dịu dàng đến lạ thường. Hắn nhìn cô em họ của cô vừa thương hại vừa xót xa: “Noãn Noãn, em thật là tốt bụng. Nhưng đáng tiếc, tôi không thể cho em danh phận.”
Yến Hi cạn lời. “Đúng là một đôi cẩu nam nữ thiểu năng trí tuệ!”
Cô thầm cười lạnh, tháo chiếc mặt dây chuyền ngọc trên cổ xuống. Chiếc ngọc bội được chạm khắc tinh xảo, hình dáng tròn trịa với bông lúa mì nhỏ xinh nổi bật ở giữa.
Đây là tín vật đính hôn của cô và Hạ Ngạo Dương, một chiếc cho cô, một chiếc cho hắn, tượng trưng cho sự kết nối giữa hai người.
Yến Hi giơ chiếc ngọc bội lên, ánh mắt bình thản nhưng lạnh lẽo nhìn Yến Noãn: “Muốn cái này sao?”
Đôi mắt của Yến Noãn ánh lên sự tham lam, nhưng vẫn cố tỏ vẻ đáng thương.
Thực ra, cô ta đã biết chiếc ngọc bội này là một bảo vật. Bản thân cô ta không dám đánh chủ ý lên cái của Hạ Ngạo Dương, thế nên chỉ có thể đặt vào cái của Yến Hi.
Làm sao Yến Hi không nhìn ra được sự tham lam hiện rõ trong mắt Yến Noãn, cô thầm cười nhạo sự tham lam của ả.
Miếng ngọc bội này đúng là thứ tốt.
Sau ngày tận thế, nó có thể sản xuất lương thực mỗi ngày, là thứ giúp Hạ Ngạo Dương và cả gia tộc Hạ dễ dàng vượt qua thời kỳ đầu đầy khó khăn.
Đây cũng là nền tảng cho vị thế thống trị tương lai của hắn.
Đương nhiên Yến Noãn đeo ngọc bội cũng biến thành đại công thần, làm gì còn ai nhớ, ngọc bội này vốn là của Yến Hi.
Hạ Ngạo Dương nhận ra cô có vẻ sẵn sàng giao ra chiếc ngọc bội, liền nở nụ cười khinh miệt: “Hừ, cuối cùng cũng biết điều. Nghĩ đến việc tôi đeo một chiếc giống cô thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn. Mau đưa ngọc bội cho Noãn Noãn!”
Ngay lúc đó, Yến Hi cảm nhận được một lực lượng vô hình thúc ép cô tiến về phía trước để trao ngọc bội.
Đây chính là sức mạnh của cốt truyện, mạnh mẽ đến mức gần như không thể chống lại.
Nhưng Yến Hi không hề hoảng loạn. Cô hít một hơi thật sâu, bước từng bước tới gần, nở một nụ cười lạnh: “Muốn cái này à?”