Tôi Xây Dựng Nhà Vệ Sinh Công Cộng Ở Tận Thế

Chương 4

Tống Oánh Oánh nghe vậy thì tức giận phản đối: “Yến Hi, ý cậu là không muốn nói với tớ sao? Vậy tại sao vừa nãy cậu lại ôm tớ khóc như thế hả?”

Lần trước hai người cãi nhau vì Hạ Ngạo Dương, từ đó không liên lạc nữa.

Bà Tống lên tiếng trách mắng: “Oánh Oánh, để Hi Hi nói chuyện trước đã. Chắc chắn là chuyện quan trọng nên con bé mới muốn nói riêng.”

Tống Oánh Oánh bĩu môi, bực bội quay người trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại bà Tống và Yến Hi. Bà Tống nhẹ nhàng hỏi: Giờ thì con có thể nói rồi, chuyện gì quan trọng thế con?”

Yến Hi cố sắp xếp lại lời nói:

“Cháu nghe Oánh Oánh kể rằng nhà họ Tống rất quyền lực, còn có người anh họ tên là Tống Thần, một tay có thể đánh bại mười người đúng không ạ?”

Bà Tống bật cười:

“Con bé này, lại nghe mấy lời đồn nhảm rồi. Làm gì có ai như thế chứ?”

Nhà họ Tống là một đại gia tộc ở thủ đô, thậm chí còn lớn mạnh hơn nhà họ Hạ.

Ở kiếp trước, những gia tộc ngang hàng với nhà họ Hạ đều bị nhà Hạ tiêu diệt hoặc chinh phục.

Nhà họ Tống là kẻ khó giải quyết nhất. Cho đến khi Yến Hi qua đời, nhà họ Tống vẫn là “nỗi lo lớn” của Hạ Ngạo Dương.

Tất cả những điều này đều được cho là vì nhà họ Tống có một người đứng đầu đặc biệt quyền lực.

Nhan Hi nói:

“Bà, lúc Oánh Oánh điền nguyện vọng là ở thủ đô. Hai người cũng đang định về thủ đô đúng không? Sao giờ hai người vẫn chưa đi ạ?”

Nụ cười trên mặt bà Tống nhạt đi đôi chút:

“Còn nửa tháng nữa mới khai giảng con ạ, không cần vội.”

Yến Hi lo lắng nói:

“Nhưng không còn thời gian nữa, bà phải lập tức rời đi!”

Bà Tống thắc mắc hỏi:

“Sao mà cháu nói không còn thời gian?”

Không bận tâm liệu lời cảnh báo của mình có được tin hay không, Yến Hi hạ giọng, nói một mạch:

“Đêm mai, thế giới sẽ xảy ra biến cố lớn, rất nhiều quái vật sẽ xuất hiện từ lòng đất bà ạ. Bà này, chỉ có bà và Oánh Oánh ở đây, xung quanh lại không có ai quyền lực bảo vệ, thật sự quá nguy hiểm.”

Vẻ mặt bà Tống cuối cùng cũng thay đổi, nhưng vẫn còn chút nghi hoặc:

“Hi Hi, cháu có nghe ai nói gì không? Hay chỉ là gặp ác mộng thôi?”

“Không, tất cả đều là sự thật đó bà!”

Yến Hi hít sâu một hơi, kể lại tất cả những gì cô biết về ngày tận thế.

Vào lúc 24 giờ đêm mai, ngày tận thế sẽ đến.

Ngay lập tức, mọi thứ trên thế giới này, từ tòa nhà, xe cộ, đồ nội thất, thiết bị điện và mọi thứ khác, đều sẽ trở nên cũ kỹ, như thể hàng trăm năm đã trôi qua chỉ trong nháy mắt.

Sau đó, các vết nứt sẽ xuất hiện khắp nơi. Từ những vết nứt ấy, sương độc sẽ bốc lên, kéo theo sự xuất hiện của những con quái vật lớn nhỏ.

Những con quái vật này, ngay khi xuất hiện, sẽ tấn công con người một cách điên cuồng.

Ai bị chúng làm bị thương rất có thể sẽ nhiễm bệnh và biến thành quái vật.

Hít phải quá nhiều sương độc cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Tóm lại, trên thế giới này sẽ không còn nơi nào an toàn.

Tuy nhiên, khi gϊếŧ chết quái vật, người ta có thể thu được tiền vàng và một số vật tư, giống như việc tiêu diệt quái vật trong trò chơi. Mọi người dựa vào những vật tư đó để sinh tồn, và dùng tiền vàng để mua vật tư từ người quản lý trung tâm căn cứ.

Ngoài ra, một số người sẽ thức tỉnh và sở hữu sức mạnh siêu nhiên.

Yến Hi vừa nói, vừa cảm thấy cơn đau nhói trong đầu không ngừng hành hạ, như thể có cây dùi đang khoan vào não cô không ngừng.

Yến Hi nghiến răng chịu đựng, tiếp tục nói:

“Sau tận thế, mọi thứ thuộc về thời kỳ trước tận thế, chỉ cần thời hạn sử dụng không vượt quá vài chục năm, sẽ lập tức trở thành một đống phế liệu. Trong thế giới tận thế, tài sản lớn nhất, sức mạnh thực sự nhất, chính là con người.”

“Bà ơi, bà nhất định phải quay về một nơi có nhiều người bảo vệ bà. Con thật sự không lừa dối bà đâu.”

Vừa nói, cô vừa túm lấy ngực áo mình, sắc mặt tái nhợt, cổ họng đầy máu, thậm chí máu còn trào ra từ kẽ răng.