Yến Hi vuốt tóc mụ, cầm lấy thứ gì đó, đặt vào tay mụ rồi chậm rãi nhào nặn, mắt nhìn Tiết Tiểu Mai: “Sau khi tôi và Hạ Ngạo Dương đính hôn, nhà họ Hạ đã tặng tôi một mặt dây chuyền ngọc làm vật kỷ niệm, nó và dây của Hạ Ngạo Dương là một đôi. Đó chính là hai khối ngọc mà ngươi đã bán năm đó, phải không?”
Tiết Tiểu Mai há to miệng: “Các người đều biết!”
Yến Hi xoa xoa ba chỗ cắt trên hộp gỗ, hình dáng quả nhiên rất phù hợp với mặt dây chuyền ngọc bích.
Cô cười mỉa mai: “Nhà họ Hạ là ai, đến lượt bác hai của tôi phải đi cứu người? Xem ra từ đầu đến cuối, mọi chuyện chỉ là một trò chơi, mục đích của bọn họ là để hợp lý hoá quan hệ của tôi và Hạ Ngạo Dương.”
“Thật đáng tiếc cái chân của bác hai đã bị gãy vô ích, dù sao các người cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Hạ.”
Tiết Tiểu Mai như bị sét đánh: “Sao có thể… sao chuyện này có thể xảy ra được…”
Yến Hi cười lạnh, tại sao lại không thể?
Hai khối ngọc năm đó có lẽ đã rơi vào tay người họ Hạ. Mà người họ Hạ lại nhận thấy được sự bất phàm của khối ngọc bội đó, không hiểu sao lại tìm ra cô, rốt cuộc cô là người nắm giữ miếng ngọc nguyên bản.
Vì vậy, để lợi dụng mặt dây chuyền ngọc bích, họ đã để Hạ Ngạo Dương kết hôn với cô.
Mặc dù không biết nó hoạt động như thế nào nhưng nghĩ nó có thể đúng.
Đây chính là nguồn gốc của cái gọi là nam chính sao?
Cô chợt nhéo thứ trong tay, chợt run lên vì bị câu chuyện mê hoặc: “A a a, sao tôi lại ở đây? Làm sao ngươi bắt được tôi ra ngoài? Thả tôi ra!”
Ở một nơi nào đó trong cùng một thành phố, một người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ đau đớn, như thể toàn bộ đầu đang bị véo, xoa.
Ông ta kinh hoàng không nói nên lời. Vật nhỏ mà ông ta nuôi dưỡng thực sự đã bị bắt!
…
Cửa quán hoành thánh đã đóng từ lâu, hàng xóm cũng dần tản đi khi thấy không còn chuyện gì náo nhiệt để xem.
Bỗng nhiên, từ xa vang lên tiếng ồn ào, chính là vợ chồng bác cả bác dâu Yến dẫn theo con trai họ và vài người hung dữ chạy tới, vừa đi vừa la hét:
“Nghe nói con nhỏ chết tiệt Yến Hi đã về? Nó đâu rồi? Ở đâu rồi?”
Bộ dạng của họ hung ác như muốn bắt người.
Hàng xóm nghe vậy thì hoảng hốt, vội chỉ rằng Yến Hi đang ở trong tiệm hoành thánh.
Bác cả Yến đập cửa ầm ầm, lớn tiếng quát:
“Yến Hi, ra đây ngay! Thế mà mày dám đánh thiếu gia nhà họ Hạ đến mức nhập viện, việc làm ăn trong nhà đã bị phá hoại cả!”
Bác gái Yến cũng bắt đầu la hét om sòm: “Hi Hi này, cháu mau nghe lời xin lỗi người nhà họ Hạ đi.”
Gia đình bên nhà mẹ ruột của bác gái Yến cũng tức tối quát:
“Còn nói chuyện tử tế gì với nó nữa? Mau xông vào, trói nó lại rồi đưa đến nhà họ Hạ đi!”
Nhà mẹ đẻ của Bác gái Yến những năm qua nhờ sự hậu thuẫn của gia đình họ Hạ mà kiếm được rất nhiều tiền, nên họ không dám đắc tội với bên đó.
Trong hầm, Yến Hi mơ hồ nghe được những tiếng huyên náo bên ngoài, chỉ cười nhạt, quay sang nói với Tiết Tiểu Mai:
“Bác xem đấy, chồng bác bị gãy một chân, kết quả là nhận được ít lợi lộc từ nhà họ Hạ nhất.”
Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Bác cả mở công ty, cả nhà bác gái tôi đều được thơm lây. Con trai của họ, Yến Triệu, vừa tốt nghiệp đã được vào làm ở công ty lớn của nhà họ Hạ. Con gái họ, Yến Noãn, từ lâu đã qua lại với Hạ Ngạo Dương. Nghe nói Hạ Ngạo Dương còn tặng cho cô ta không ít trang sức đắt tiền.”
Yến Hi khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng:
“Ngược lại, nhà bác thì sao? Chỉ có một quán hoành thánh nho nhỏ, con gái duy nhất lại chỉ mở một cửa hàng online bé tí tẹo.”
Lời nói của Yến Hi như từng nhát dao cứa vào lòng Tiết Tiểu Mai, khiến hơi thở của mụ trở nên dồn dập.
Yến Hi nghiêng người, giọng trầm xuống, tiếp tục:
“Còn nữa, bác gái cả của tôi đây ăn mặc thời thượng vô cùng, ai ai cũng phải gọi bà ta một tiếng phu nhân. Còn bác thì sao? Chưa đến 50 tuổi mà ra nông nỗi này rồi? Ngày nào cũng phải rửa chén bưng bê, bàn tay chắc phải nhăn nheo lắm, chậc chậc…”
Yến Hi phát hiện, bác gái hai này rất chú trọng ngoại hình, nhưng chẳng hiểu sao lại không tự sửa soạn cho bản thân, mà cứ thích đi ghen ghét với người khác, đặc biệt là ghen ghét chị em dâu của mình.
Lời nói này của Yến Hi như nhắm thẳng vào lòng tự trọng của Tiết Tiểu Mai. Quả nhiên, sắc mặt mụ lập tức trở nên khó coi, đôi mắt ngập tràn ghen tị và oán hận.
Yến Hi cầm trong tay một mảnh vật chất trong suốt màu xám đen, xé ra một phần nhỏ rồi nhẹ nhàng chạm lêи đỉиɦ đầu Tiết Tiểu Mai.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên:
“Ahhh! Đừng xé xác tôi! Đừng xé xác tôi!”
Ở một nơi nào đó trong thành phố, một người đàn ông trung niên hét lên đau đớn, phun ra một ngụm máu. Ông ta ôm lấy đầu mình, cảm giác như có một phần nào đó trong não bị cắt đứt.