Thế giới này đã bị một thế lực kỳ lạ nào đó xói mòn, khiến các sinh vật lạ thường xuyên xuất hiện. Đây là bí mật tối thượng mà chỉ một số rất ít người được biết. Ngay cả ông cụ Hạ cũng không đủ tư cách để nắm rõ sự thật này.
Cho đến vài năm trước, khi người đàn ông trung niên đứng trước mặt ông cụ xuất hiện, mang theo bí mật ấy.
Chính người đàn ông này đã mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới hoàn toàn mới cho ông cụ Hạ.
Thế giới này không hề bình yên, nó đầy rẫy những điều huyền bí. Không chỉ có những nguy cơ khổng lồ mà còn ẩn chứa những báu vật mà khoa học không thể giải thích.
Tuy nhiên, một trong những báu vật ấy lại chọn một người bình thường như Yến Hi.
Những bảo vật này không thể bị cưỡng đoạt bằng vũ lực, mạnh mẽ cướp lấy chỉ khiến chúng tự huỷ. Ngay cả khi nhà họ Hạ từng thu được hai mặt dây chuyền ngọc được bán với giá rẻ nhưng họ cũng không thể làm gì hơn.
Vì vậy, họ nghĩ đến việc tiếp cận Yến Hi. Theo logic, quan hệ huyết thống trực tiếp là tốt nhất, nhưng lúc đó Yến Hi còn quá trẻ, không thể yêu cầu cô lập tức sinh con. Họ bèn sắp đặt cuộc đính hôn giữa Yến Hi và Hạ Ngạo Dương.
Không ngờ, qua bao nhiêu năm mọi thứ vẫn suôn sẻ, nhưng đến giờ, khi vấn đề xuất hiện bên phía Yến Hi, ngày biến động lớn cũng đang đến rất nhanh.
Ngay cả ông cụ Hạ, người đã quen đối mặt với sóng gió lớn, cũng không khỏi cảm thấy bối rối vào lúc này.
Với người đàn ông trung niên kia, nhà họ Hạ vẫn còn hữu dụng. Nhưng sau bao nhiêu năm tính toán, ông ta vẫn không thể giải quyết triệt để vấn đề của Yến Hi. Mọi nỗ lực khống chế Yến Hi giờ đây đều bị Yến Hi phá tan từng mảnh. Điều này khiến ông cụ Hạ thực sự không cam tâm.
Người đàn ông trung niên lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy cảnh báo:
“Bệnh viện không còn an toàn nữa. Mau trở về căn cứ đã chuẩn bị trước. Tất cả nhân sự bên ngoài lập tức rút lui.”
Sau đó, ông ta dừng lại, như suy nghĩ điều gì, rồi nói tiếp:
“Tôi sẽ quay lại thị trấn.”
***
“Đinh đoong!”
Yến Hi bị đánh thức bởi một âm thanh nhắc nhở. Cô thò đầu ra khỏi chăn, nhìn bầu trời trắng xóa xung quanh, chợt nhớ ra rằng mình đang ở trong một không gian kỳ lạ.
Không khí ở đây mát mẻ vừa phải, như thể cô đang nằm trong một chiếc chăn bông, với luồng gió điều hòa nhẹ nhàng phả vào người. Cảm giác thoải mái khiến cô không muốn cử động ngay lập tức.
“Đinh đoong! Quá trình thanh lọc đã bắt đầu thành công!”
Một giọng nói điện tử vang lên, rõ ràng và dễ chịu.
Yến Hi ngồi dậy, nhìn về phía sân ga nằm giữa không gian. Không kịp xỏ giày, cô vội vàng chạy đến.
Trên bệ, một mặt dây chuyền ngọc bích hình giọt nước phát ra ánh sáng rực rỡ, ấm áp. Những gợn sóng màu xanh nhạt lan tỏa quanh mặt dây chuyền, như đang nhảy múa.
Cô tò mò hỏi:
“Đây là quá trình thanh lọc à?”
“Thân phận được xác nhận, chủ nhân đã định danh thành công.”
Gợn sóng nước đột nhiên mở rộng, bao trùm lấy Yến Hi. Cảm giác đó vô cùng dễ chịu, như thể mọi lỗ chân lông trên cơ thể cô đều được mở ra, giống cảm giác đứng trên đỉnh núi cao, để gió mát mang theo hơi nước mơn man da thịt.
Từ mặt dây chuyền ngọc bích, một giọt nước nhỏ màu xanh nhạt tách ra, lơ lửng trước mặt cô. Giọt nước ấy xoay tròn, thân hình tròn trịa bồng bềnh, sau đó dịu dàng đáp vào tay cô.
“Chào chủ nhân, em là Tiểu Thủy Tích.”
Giọng nói của giọt nước nhỏ vang lên, trong trẻo và dễ thương.
Yến Hi ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy tò mò. Cô nhìn giọt nước nhỏ bé, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh không gian này, rồi hỏi:
“Em là ra từ mặt dây chuyền ngọc bích này sao? Tại sao lại gọi chị là chủ nhân? Cả mặt dây chuyền và không gian này thật sự là của chị ư? Nhưng… nem đến từ đâu?”
Những câu hỏi liên tiếp của cô dường như hơi quá sức với Tiểu Thủy Tích. Nó nhảy nhót trên tay cô, giọng nói có chút bối rối:
“Chủ nhân chính là chủ nhân. Em nhận ra hơi thở của ngài. Nếu không có ngài gọi, em sẽ không thể đi ra ngoài. Hình như trước đây em ở một nơi rất tối tăm và lạnh lẽo. Em chờ đợi rất lâu, rất lâu… Cuối cùng, ngài đã đón em về.”
Tiểu Thủy Tích xoay tròn, lơ lửng bay về phía mặt dây chuyền ngọc bích còn lại, nơi hình chiếu viên ngọc lục bảo xuất hiện.
Nó vặn mình, thân hình nhỏ bé mũm mĩm như giọt nước lại hiện lên hai cánh tay ngắn ngủn. Nó chống nạnh, ngẩng đầu cười vang đầy tự mãn:
“Hahaha! Đúng rồi, bọn họ không có ở đây, em là người đầu tiên!”
Toàn thân giọt nước nhỏ run lên vì cười, như thể chỉ cần thêm chút nữa sẽ tan thành từng mảnh.
Yến Hi: “…”