Tôi Xây Dựng Nhà Vệ Sinh Công Cộng Ở Tận Thế

Chương 20

Ở một nơi khác.

“Anh thật sự quyết tâm làm chuyện này sao? Nó đã gây ra sự hoảng loạn trên diện rộng. Một khi thông báo này đưa ra mà không có chuyện gì xảy ra, không ai có thể chịu trách nhiệm nổi!”

Trong căn phòng ấm cúng, một người đàn ông mặc bộ quần áo bông ở nhà dựa lười nhác trên chiếc ghế dài mềm mại. Đôi tay trắng ngần của người này cầm một quân cờ đen, nhẹ nhàng chạm vào những quân cờ khác trong lòng bàn tay, phát ra tiếng “cạch” giòn tan.

Người đối diện tiếp tục khuyên nhủ:

“Những lời bà lão kia nói không rõ ràng, chẳng có cơ sở gì để tin. Trước tiên, chúng ta nên tìm hiểu nguồn gốc của những nhận xét đó.”

Người đàn ông mỉm cười nhàn nhã, đôi mắt như ẩn chứa điều gì sâu xa:

“Nhưng chúng ta đều biết, thế giới này đã mục rỗng từ lâu. Những lời bà ấy nói rất khớp với những bí mật không thể công khai. Tại sao các người lại không tin? Sao phải bận tâm tìm kiếm sự thật?”

Giọng nói của anh ta chậm rãi, dịu dàng như làn gió xuân, nhưng lại khiến người nghe không rét mà run:

“Vận mệnh đã giúp chúng ta biết được điều này, không phải để chúng ta nghi ngờ mà là để hành động. Mau đi sắp xếp đi, đây sẽ là một trận đánh ác liệt…”

Mười giờ tối, trên mạng xuất hiện một thông báo:

“Giữa tháng Bảy, trăm hồn ma đi dạo trong đêm, lang thang khắp thế giới. Xin đừng ra đường. Hãy ở bên gia đình, bạn bè, ăn uống đầy đủ, giữ cơ thể đủ nước, sạc pin điện thoại, và theo dõi từng bước đi của mình.”

Ban đầu, cư dân mạng cười đùa, nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa. Nhưng sau đó, hàng loạt tài khoản chính thức trên Weibo, kể cả những tài khoản có thẩm quyền cao, đồng loạt chia sẻ lại thông báo này.

Ngay lập tức, nó trở thành chủ đề xu hướng hàng đầu trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.

Mọi người bối rối. Hôm nay đâu phải ngày Cá tháng Tư!

Một số cư dân mạng cho biết thậm chí có quân đội nhập trú trong thành phố của họ.

Internet lập tức trở thành một mớ hỗn độn.

Vô số nhà sáng tạo nội dung đua nhau lan truyền thông tin, bàn tán và đưa ra các suy đoán điên rồ để thu hút sự chú ý.

Tuy nhiên, một thông báo chi tiết hơn bị rò rỉ tiếp theo:

Mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Dự trữ đồ dùng là vô ích. Hãy cố gắng chuẩn bị vũ khí bằng kim loại cứng, cũng như những vật dụng thắp sáng thô sơ như nến hoặc củi.

Những bóng ma (quái vật) sẽ trồi lên từ mặt đất, kèm theo sương mù độc hại. Tuyệt đối không để bản thân bị thương.

Gϊếŧ được “ma” sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng vật chất.

Cư dân mạng hoang mang:

“Điên rồi! Điên thật rồi!”

“Quan chức không thể tổ chức họp báo để làm rõ sao?”

“Ai đang chơi khăm đây? Hacker à?”

“Cộng đồng chỗ tôi không nhận được thông báo! Rốt cuộc là nên tin hay không?”

Dù mọi người đều chờ đợi một lời giải thích chính thức, nhưng ngay cả các quan chức cũng bối rối. Không ai dám đưa ra bất kỳ tuyên bố nào trước khi mọi chuyện được làm rõ.

Tại bệnh viện, ông cụ nhà họ Hạ đứng bên giường bệnh, nhìn cháu trai mình nằm bất tỉnh. Gương mặt hắn sưng tím như bị ngâm trong nước, hơi thở yếu ớt. Ông lão gõ mạnh cây gậy xuống đất, giọng đầy bực tức:

“Yến Hi còn chưa tìm được, Hạ Băng đi lo đồ ăn làm gì?”

Người đứng bên cạnh đáp:

“Lão gia, tiểu thư Hạ Băng nói đã có manh mối, sẽ sớm tìm thấy người.”

Ông lão hừ lạnh:

“Lại trông cậy vào nó sao? Nhất định phải cần Yến Hi mới đánh thức được Ngạo Dương à?”

Người đàn ông trung niên đứng đó, sắc mặt xanh xao, khẽ thở dài:

“Con đã nói từ đầu rồi, dùng vận khí của Yến Hi sẽ phải trả giá. Việc này chẳng khác nào trói mạng sống của Hạ Ngạo Dương vào tay cô ta. Nhưng ông vẫn dung túng nó, để nó làm đến mức tự chuốc lấy tai họa.”

Ông Hạ lạnh lùng đáp:

“Nếu không phải mày nói có thể khống chế được cô ta, tao đã không chủ quan như vậy! Cái gọi là linh lực cũng chỉ có vậy thôi.”

Ông cụ nhìn cháu trai trên giường, ánh mắt đầy thất vọng:

“Cháu trai ta xuất sắc như thế, Yến Hi lấy được nó thì phải biết ơn mới đúng, bị đối xử bạc bẽo thì có làm sao nào? Nếu thật sự có tình cảm với con bé đó, sau này không nỡ bỏ thì mới thật sự là phiền toái.

Người đàn ông trung niên định phản bác, nhưng lúc đó một người hối hả chạy vào, ghé tai ông Hạ nói vài câu.

Sắc mặt ông Hạ lập tức thay đổi. Ông lão bật điện thoại lên, nhìn màn hình với vẻ mặt càng lúc càng tồi tệ. Quay sang người đàn ông trung niên, ông hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Người đàn ông trung niên cũng nhìn thấy tin tức trên mạng, trong lòng không khỏi lạnh buốt. Ông ta nhanh chóng cất điện thoại, nói:

“Từ giờ phút này, tiên tri không còn là lợi thế của chúng ta nữa. Rõ ràng có người biết nhiều hơn chúng ta. Con khuyên người nên chuẩn bị sẵn sàng ngay lập tức.”

Ông cụ Hạ đột ngột đứng dậy, gương mặt nghiêm trọng:

“Có thật là hôm nay không?”