Lạc Du Ký - Quyển Thượng

Chương 28

Ta cảm giác thân thể cứ lắc qua lắc lại, khi tỉnh dậy mới thấy mình đang ở trên thuyền. Đã thế cả cơ thể còn đang tựa vào vòng tay của tên Tiểu Minh. Hắn thấy ta dậy liền nhìn xuống. Gương mặt tuấn mỹ, đôi lông mày vừa dài vừa mảnh, ánh mắt dịu dàng trong trẻo và nhất là nụ cười cực kì lôi cuốn. Tim ta đánh thịch một tiếng.

- Dậy rồi à?

- Ta, ta… ngươi…

Đúng lúc này ta chợt nhận ra. Cái thứ mềm mềm mà ta đang tựa đầu lên đây không phải là ngực của con gái sao? Lần này thì không thể sai nổi.

- Ngươi là nữ nhân?

- Ừ, ta là nữ mà.

- Nhưng Tiểu Minh, sao ngươi lại biến thành nữ? Hồi đó, hồi đó, ta nhìn trúng ngươi là nam cơ mà?

Tiểu Minh nghe thế bỗng phá lên cười.

- Ha ha ha, thì ra người vẫn nhận nhầm ta là Tiểu Minh sao? Không phải, không phải.

Nhận nhầm, người không phải Tiểu Minh sao? Nhưng ngươi nói tên ngươi là Tiểu Minh cơ mà?

- Không ta là Tiểu Mẫn, tỉ của hắn.

Minh? Mẫn? Ta nghĩ chết thật đúng là phát âm gần giống nhau. Ta nghe gà hoá quốc thế nào mà lại thành ra thế này không biết?

- Vậy Tiểu Minh là ai? Ta có gặp hắn chưa?

- Ngươi đừng vội, cứ nghỉ ngơi đi. Lát nữa hắn sẽ gặp ngươi thôi, đừng lo.

Tỷ ấy nói xong lại xoa xoa vào gáy ta. Ta nhất thời chỉ cảm thấy buồn ngủ, chả mấy chốc đã không còn hơi sức để hỏi tỷ ấy nữa.

Ta không biết mình mê man bao lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đến khi thấy cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng. Ta cảm nhận được mình đang được bế lên. Cái cảm giác này sao mà quen thế? Và mùi hương này, rốt cuộc tại sao ngay cả trong mơ ta cũng thấy cái tên Mặt Đanh đó? Ta rất muốn tỉnh dậy nhưng cơ thể quá mệt, không thể mở mắt ra nổi. Cuối cùng vẫn là chìm vào giấc ngủ.

Ta nghe có tiếng người trò chuyện, cũng cảm nhận được sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Ta cố hết sức mở mắt dậy. Cái gương mặt này sao mà quen? Đây không phải là “Tiêu Tùng” à quên mất Tiểu Lạc Tử sao?

- Á, quận chúa tỉnh rồi, tỉnh rồi.

Hắn hét một cái mà ta giật bắn cả mình. Tiếp đó là An Ly, Cẩn Nhi, Dung nương, Như nương, nguyên bộ sậu Diêu Tư điện của ta ngày nào cùng nhau sà xuống. Kẻ khóc người cười. Tiếng Trung Nguyên, tiếng Quy Địa thi nhau bắn ra tứ tung. Trong khung cảnh hân hoan đến hoảng loạn ấy, ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất. “Ôi mẹ cha ơi, chạy Đông chạy Tây, sao cuối cùng lại chạy về Hoàng Cung thế này? Bao nhiêu công sức của ta chả lẽ đã đổ sông đổ bể hết rồi sao?”

- Dừng!

Ta gắng hết hơi mới thều thào ra được một tiếng.

- Hả quận chúa, người nói gì? Chúng nô tài nghe không rõ? Người muốn ăn bánh vừng hả?

- Để nô tài đi làm.

- Để nô tài.

- Nô tài nữa.

Ta nằm không biết bọn họ nghe thành cái gì, chả mấy chốc thi nhau đi hết. Cuối cùng còn lại An Ly và Cẩn Nhi bên cạnh ta. Lúc này họ mới dám hỏi han tình hình ta.

- Quận chúa, người sao rồi? Cảm thấy đỡ hơn không?

- Sao ta lại về đây?

- Thập Gia đưa người trở về.

Ta chột dạ. Chết thật cái tên Thập Gia. Hắn biết tỏng ta là hàng dỏm rồi, sao không tống vào Đại Hình Ty mà lại đưa ta về đây thế này. Ơ mà nhìn lại chỗ này cũng hơi lạ. Hình như không phải Diêu Tư Điện.

- Đây là đâu vậy?

- Là Huyền Lan Các, ba ngày trước đã kịp sửa xong để nghênh giá người trở về đó.

Ta nghe xong không biết thêm hoang mang hay vui mừng. Nhưng chung quy đại nạn không chết, ta ắt có phúc. Cứ nghĩ vậy ta cũng yên tâm hơn một chút, vội vàng hỏi ngay.

- Rốt cuộc là thế nào? Sau đêm ở chỗ Quảng vương, sao ta lại về đây? Tên Thập Gia đó không tống giam các người và ta sao?

- Bây giờ không còn Quảng vương nữa rồi.

Ta nghe mà thấy chột dạ. Chả lẽ tên Thái tử đó thắng rồi, bắt ta về là Thái tử phi?

- Người ấy giờ đã là cửu ngũ chí tôn rồi, thưa quận chúa.

An Ly này thật biết hù người, làm ta tý nữa thì són ra quần.

- Ngươi nói rõ ràng một chút đi An Ly, làm ta lo sợ quá đó.

- Sau khi người ngất xỉu tới nay cũng đã được sáu ngày rồi. Quảng vương ngay đêm đó móc nối với thân tín trong triều, ngay buổi sáng sau đã chất vấn Thái tử cái chết của Tiên Hoàng. Trong triều thân tín của ông ấy giả vờ bất mãn, điều động binh lính bức ép Thái tử. Quảng vương mặt khác mượn cớ phò tá Thái tử lên ngôi, vào triều dẹp loạn. Ông ấy là cháu ngoại của Nguyên Thừa là Nguyên soái tiền triều, nên rất có thể diện. Khi đại quân tiến vào kinh thành rất điềm tĩnh, trang trọng. Chu Tước đội không thấy động binh đao thì cũng án binh. Quảng vương một mình vào triều. Lúc này đưa ra loạt bằng chứng tố cáo Thái hậu. Nô tỳ nghe nói, ông ấy có chính thư viết tay của Mạc vương về mưu đồ gϊếŧ chết Sa Lan quận chúa. Lại có thêm Ngọc Phụng làm tin của Thái hậu gửi hắn ta. Chỉ trong ba ngày đã bình định đại cuộc, khống chế vây cánh của Thái hậu, buộc Thái Tử phải cáo bệnh nhường ngôi để bảo toàn tính mạng.

- Vậy tại sao lại đưa ta về đây? Sao hắn không bố cáo luôn là ta bị Thái Hậu gϊếŧ chết luôn ta đi?

- Tiểu nữ ban đầu cũng cho là như vậy. Nhưng nghĩ kĩ lại thấy không ổn. Cách đây ba hôm, Hoàng thượng hạ chỉ đón người từ Quảng vương phủ về Hoàng Thành trị thương.

Ta thầm nghĩ, đúng là không ổn. Ta mà mất tích luôn thì thế lực của Bắc Bình vương chắc chắn sẽ lấy cớ phò tá thái tử mà gây trở ngại cho tên Quảng vương này ngay. Thế nên hắn đành đưa ta về, khiến Bắc Bình Vương bán tín bán nghi. Chí ít thì ông ta cũng sẽ chưa động thủ. Chắc Quảng vương muốn ổn định triều cục trước nên lôi ta làm kế hoãn binh này.

- Vậy bây giờ thái tử thế nào rồi?

- Bị người của Hoàng Thượng canh giữ, vẫn chưa định đoạt số phận.

- Vậy sao? Hắn làm thái tử lâu vậy mà trong tay không có một thân tín sao? Đến lúc này còn bị người khác đem ra định đoạt.

- Quận chúa à, người hãy lo cho tính mạng của mình đi. Hoàng thượng mới thâm sâu khó lường, còn khó đối phó với thái tử vạn lần. Nếu không có kế sách chu toàn thì phen này chúng ta lành ít dữ nhiều đó.

Ta nghe An Ly nói xong tự nhiên mới thấy thương cho số phận hẩm hiu của mình, chạy đến suýt mất mạng mà vẫn không thoát khỏi có số kiếp đen đủi này.

- Ừ, ngươi đừng lo, để ta ngủ thêm tý nữa, đầu óc minh mẫn rồi sẽ tính kế chu toàn cho cả các ngươi.

Vừa nhắc đến “minh mẫn” xong tự nhiên nhớ đến Tiểu Minh, à Tiểu Mẫn mới đúng, vậy là có khi ta có thể nhờ tỉ ấy. Còn tên Tiểu Minh nữa, không biết hắn lớn lên trông thế nào rồi? Lúc gặp ta chắc chắn hắn sẽ bất ngờ lắm đây. Nghĩ thế ta lại thấy phấn chấn thêm một lát, rồi cũng mệt quá lại chùm chăn ngủ tiếp.

Tới quá ngọ hôm sau, ta mới thèm lết ra khỏi giường. Ban đầu trong bụng cứ nghĩ thể nào hôm nay cũng có người đến gặp ta. Người lành thì không nói nhưng người dữ thì chắc chả thiếu. Thế nên cứ vơ đũa cả nắm là tốt nhất, nằm trên giường giả bệnh, chỉ có Tiểu Mẫn, may ra có thể ghé thăm ta. Nhưng nằm đến chiều đói quá đành lết dậy kêu Dung nương, Như nương đi nấu lẩu ăn. Trời đông giá rét thế này, nấu lẩu ăn là hợp tình hợp lý nhất.

- Dung nương à, người vất vả rồi, giá rét thế này còn sai người đi rửa rau cho con ăn lẩu. Người kêu Như nương với mấy tiểu nha hoàn, thái giám vào cả đi. Chúng ta cùng ăn, nồi lẩu to thế này, mình con sao ăn hết.

- Quận chúa?

- Không sao, cứ ăn đi đã. Chuyện gì tính sau.

Nghe ta nói một hồi bọn họ cuối cùng cũng ngồi vào bàn. Ta quay sang An Ly, Cẩn Nhi đang đứng bên cạnh.

- Kìa, hai ngươi làm gì mà còn đứng đó? Ngồi đi chứ.

An Ly nhìn ta quan ngại.

- Quận chúa, người sao vậy? Cuối cùng là đã nghĩ ra phương pháp gì chưa?

- Tỷ à, trời đánh tránh miếng ăn. Tỷ cứ ngồi xuống đi. Trời sập rồi có ta đây đỡ cho người.

Vừa nói ta vừa gắp miếng thịt trong nồi bỏ vào miệng, còn chưa kịp nhai đã nghe một tiếng oang oang.

- Hay cho câu trời sập xuống có ta đỡ cho ngươi.

Nười này giọng nói nghe quen quen, nhưng âm vực có phần hào sảng hơn trước. Trong tâm chắc hẳn có việc cực kì mãn ý mới biểu lộ thành lời như vậy. Đám nô tài lập tức quỳ xuống.

- Hoàng thượng giá đáo!

Quảng vương, à không giờ là Hoàng Thượng bước vào. Gương mặt mười phần đắc ý vòng qua chiếc bàn tiến về phía ta. Ta đành đặt đũa xuống, chậm rãi nhai xog miếng thịt. Hắn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm. Đám nô tài không ai dám ngẩng đầu. Ta nhìn cũng hơi sốt ruột đành nuốt vội miếng thịt rồi đứng dậy hành lễ với hắn.

- Nô tỳ không biết Hoàng Thượng giá đáo, không kịp nghênh tiếp.

- Không sao, miễn lễ. Các ngươi lui cả đi.

Đám nô tài cũng lui ra hết. Hắn lúc này mới cầm đũa bát của An Ly tỷ lên.

- Chà, không ngờ người Tây vực các nàng cũng thích ăn lẩu cơ đấy. Hắn vừa nói vừa với tay gắp miếng thịt trong nồi.

Hắn cố tình diễn cho trọn vai vở kịch này hay sao? Hay Thập gia vẫn chưa khai ra ta?

- Hoàng thượng thân giá tôn quý, sao có thể ăn cùng bát cùng đũa với đám hạ nhân nô tỳ. Để nô tỳ sai người nấu món khác cho người.

Hắn muốn diễn kịch thì ta bồi hắn vậy.

- Không cần, ta trước nay ở Quảng Vương phủ vẫn ăn những món bình dân thôn dã, không câu nệ như Hoàng thành này. Không cần đổi, ta thích món này.

- Vậy người cứ từ từ ăn.

Ta nói xong cũng ngồi xuống ăn luôn. Ta còn phải nghĩ xem làm sao qua được cái ải này. Tóm lại cứ phải có thực mới vực được đạo. Ăn đã tính sau.

- Nàng ở phủ Bắc Bình Vương vẫn ăn uống như vậy sao?

Hừ, cố ý dò hỏi ta đây mà, kệ, ta cứ đóng tròn vai tới cùng, không thì bọn An Ly, Cẩn Nhi nguy mất.

- Thưa Hoàng Thượng, cha thần đặc biệt hào sảng. Trong gia đình chỉ có một nhi nữ là thần nên rất cưng chiều. Chắc do cùng lớn lên với các ca ca của thần nên thần không giống những cô gái quanh năm e thẹn chốn phòng khuê. Bản thân thần thích cưỡi ngựa bắn tên, ngao du Tây Vực, uống rượu trong cái bát lớn, nửa đêm đốt lửa trại giữa thảo nguyên hát khúc tráng ca.

- Vậy sao?

Nói rồi hắn đặt bát đũa xuống.

- Vừa hay, trưởng tử của Bắc Bình Vương hôm nay gửi thư muốn tháng sau tiến cung. Ta nghĩ cũng nên để cho hai anh em nàng gặp nhau một chút.

Ta nghe mà rụng rời chân tay. Thôi xong đời ta rồi. Ta biết ngày này sẽ đến mà. Cuối cùng là ta vẫn chạy không kịp.

- Nàng sao vậy?

Ta đành cố nuốt miếng thịt chưa kịp nhai trả lời hắn.

- Đội ơn Hoàng Thượng. Thần nhất thời xúc động không thốt nên lời.

- Nàng yên tâm, đại yến tối mai cho phép nàng cùng tham gia. Đợi đến tháng sau khi ca ca nàng đến lúc đó, nàng cũng sẽ gặp ca ca của nàng.

- Vâng, thần sẽ chuẩn bị chu đáo.[/SPOILER]