Sau Khi Xuyên Không Tôi Đánh Dấu Nữ Đế

Chương 16

Bóng hai người biến mất sau cửa phòng trực.

Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, ngăn cách hai thế giới bên trong và bên ngoài.

Đám bảo vệ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, bắt đầu bàn tán với vẻ hả hê.

"Thì ra là thằng nhóc đó nợ nần chồng chất, bảo sao vị trưởng quan kia lại đột nhiên tìm đến tận đây!"

"Đáng đời! Tôi đã sớm nhìn ra thằng nhóc đó không đáng tin rồi."

"À này! Tôi nhớ ra một chuyện, sáng nay nghe bên hậu cần nói, đêm qua Nữ quân đã ở chung phòng với một Alpha. Chắc là người vừa nãy!"

"..."

Trên hành lang vắng lặng, Mã Hạo Vũ đang co ro bên cửa sổ.

Cậu ta khổ sở nói, cố gắng lần cuối: "Thưa trưởng quan, tôi thật sự không biết ngài đang nói gì. Có lẽ ngài nhận nhầm người rồi!"

Thẩm Hàn suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng thể nói chuyện tử tế.

Cô chuẩn bị dùng danh nghĩa của tổng thống Tân Lệ Quốc để nói thẳng vấn đề.

Nhưng không ngờ, Alpha nhỏ bé trước mắt đã nhanh nhẹn chui qua cửa sổ, như một con khỉ leo lên tường, lẩn vào tầng trên.

Thẩm Hàn nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen trắng phân minh ánh lên vẻ kinh ngạc.

...

Tại phòng họp tầng 25 khách sạn.

Cố Quân Uyển đang thử dò ý với một vài chính khách Tân Lệ Quốc qua bàn đàm phán tròn.

Lúc này, hai thành viên Tân Lệ đang đóng vai "mặt trắng" và "mặt đen", tranh cãi gay gắt đến bắn cả nước bọt.

Ngồi trên ghế cao nhất, Nữ đế lại có chút thất thần.

Cô ấy đang nghĩ, không biết Thẩm Hàn bên kia tiến triển thế nào?

‘Có lẽ sẽ không gặp nhiều trở ngại, chắc cũng không có nguy hiểm gì, dù sao, cô cũng rất giỏi.’

‘Cô từng được huấn luyện ở đâu nhỉ? Kỹ năng bắn súng đó chắc chắn không phải chỉ vài ba năm mà có được.’

‘Cô có từng đánh dấu ai chưa? Trông như là không biết làm…’

"Nữ quân bệ hạ, vấn đề này đã tranh luận khá lâu rồi, không biết ý kiến của ngài ra sao?"

Giọng nam trầm bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi xa của Cố Quân Uyển.

Nữ đế nhấc chén trà trước mặt, nhấp một ngụm chậm rãi.

Giữa ánh mắt ẩn chứa ý đồ của mọi người, cô ấy hờ hững cất giọng: "Chiến tranh kéo dài là điều không thể. Trong tình hình hiện tại, điều tôi cần là một chiến thắng áp đảo."

...

Mã Hạo Vũ trốn tránh trên dàn máy điều hòa ngoài khách sạn.

Gần như chạy vòng quanh nửa tòa nhà, cậu ta mới chui được vào một ô cửa sổ kín đáo.

Không ngờ, chân vừa đặt xuống, cả người đã bị một cánh tay đẩy ép lên tường.

Giọng nói lạnh lẽo chứa đầy sát ý của Thẩm Hàn vang lên.

"Hôm nay nếu cậu thật sự chạy thoát, đó sẽ là vi phạm quân lệnh. Với tư cách là chỉ huy mới của cậu, tôi có quyền xử tử ngay tại chỗ. Hiểu chưa, đặc công JLY3310?"

Nghe đến mã số của mình, Mã Hạo Vũ lập tức từ bỏ giãy giụa.

Cậu ta nhìn người trước mặt bằng ánh mắt sáng quắc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tức là tôi thật sự được kích hoạt rồi sao?"

Thẩm Hàn giơ tay gõ một cái lên đầu cậu ta: "Đọc mật khẩu trước!"

Sau một hồi lộn xộn, tâm trạng của Mã Hạo Vũ đã thay đổi hoàn toàn.

Cậu ta hớn hở như một chú chó nhỏ vui sướиɠ, rúc sát vào chỉ huy mới của mình.

"Sếp! Không giấu gì ngài, tôi còn tưởng mình sẽ phải làm bảo vệ ở đây mười năm tám năm cơ đấy!"

"Thêm cả tôi, quanh khu vực khách sạn này còn có sáu đồng chí nữa. Tôi sẽ liên lạc ngay, luôn sẵn sàng chờ lệnh!"

Tình hình bên đội đặc công tiến triển hết sức thuận lợi.

Nhưng bên phía Cố Quân Uyển lại không ngừng căng thẳng, dường như thời điểm Tân Lệ Quốc lộ mặt thật sẽ không còn xa.

Nữ đế giống như một quân bài mà các chính khách nắm giữ.

Chỉ khi kiểm soát được cô ấy, họ mới có thể phát huy giá trị lớn nhất.

Tất nhiên, đó là quan điểm của phe chủ chiến cực đoan, nhưng phe chủ hòa trung thành với lòng tin cũng không hề nhỏ tiếng.

Chính vì vậy, cô ấy mới có được chút thời gian trì hoãn quý báu.

...

Hai ngày sau.

Cố Quân Uyển như thường lệ đến phòng họp tầng 25.

Đây là cuộc hội đàm cuối cùng công khai về tình thế hiện tại.

Ai cũng biết sẽ chẳng đạt được thỏa thuận gì, nhưng có những việc dù biết không thể vẫn cần phải thực hiện theo nghi thức.

Lần này, Thẩm Hàn đi cùng cô ấy bước vào phòng họp.

Tuy nhiên, với thân phận của mình, cô không thể ngồi bàn nghị sự, chỉ có thể đứng cùng các nhân viên tháp tùng ở góc sau.

Thẩm Hàn dựa nhẹ vào tường, ánh mắt không rời khỏi Cố Quân Uyển.

Đôi mắt đen trắng phân minh như rọi một luồng ánh sáng vô hình lên người Nữ đế.