Sau Khi Xuyên Không Tôi Đánh Dấu Nữ Đế

Chương 9

Hương tuyết tùng trong trẻo phảng phất, vừa làm dịu bàn tay vừa sưởi ấm trái tim cô ấy.

"Tôi không cần."

Nữ hoàng Omega khẽ nói, giọng lạnh lùng và bướng bỉnh.

Thẩm Hàn thì ngẩng đầu nhìn lên tầng mây mù trên cao.

Cô vừa quan sát ánh sáng chiếu xiên vừa đáp: "Vậy cô cầm giúp tôi, hoặc bỏ vào balo cũng được."

Cố Quân Uyển suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn mặc chiếc áo khoác.

Hiện tại, cô ấy thực sự rất cần thứ này.

Hương tuyết tùng đặc trưng của thiếu nữ Alpha cùng hơi ấm còn sót lại bao bọc lấy cô .

Như ánh mặt trời, mang đến cho Cố Quân Uyển cảm giác ấm áp vô hạn.

"Từ đây đi tiếp về phía đông bắc một trăm năm mươi dặm sẽ tới Tân Lệ Quốc, giáp với Liên Bang Tự Do."

Cố Quân Uyển vừa nói, vừa chậm rãi bước đến bên cạnh Thẩm Hàn.

Thẩm Hàn quay đầu nhìn Omega đang mặc áo khoác của mình, tâm trạng bỗng dưng trở nên vui vẻ.

Hai người sóng vai đi về hướng đông bắc.

Có sự giúp đỡ của Alpha đỉnh cấp như Thẩm Hàn, hiệu suất di chuyển của Cố Quân Uyển cao hơn nhiều so với khi đi một mình.

Việc tiêu hao thể lực đã trở thành chuyện nhỏ, vì sự hiện diện của đối phương mang đến cho cô ấy sự an ủi tinh thần rất lớn.

Cố Quân Uyển khẽ siết lấy cổ tay áo khoác mang mùi tuyết tùng.

Trong lòng cô ấy, như có làn gió mát thổi qua mặt hồ, gợn lên những con sóng nhỏ li ti.

Cùng lúc đó.

Tại hang động nơi hai người nghỉ lại đêm qua.

Một đội truy đuổi mặc đồ rằn ri đang cầm thiết bị quét qua những dấu vết còn sót lại trong hang.

Đây là sáu Alpha nam cấp C, thuộc một trong các đội truy kích Cố Quân Uyển.

Trên hành tinh này, Alpha cấp S như Thẩm Hàn là loại hiếm và mạnh nhất.

Các cấp tiếp theo lần lượt là A, B, C và thấp nhất là D.

Mặc dù cấp độ cá nhân của đội truy kích này không cao, nhưng họ được trang bị hiện đại.

Cộng thêm chiến thuật phối hợp nhóm, sức mạnh tổng thể không thể coi thường.

"Báo cáo, thưa chỉ huy, đã xác nhận Nữ quân từng dừng chân ở đây, rời đi chưa đầy bốn giờ trước."

"Ngoài ra, tại hiện trường còn phát hiện dấu vết của một người khác, là Alpha cấp S!"

"…"

Nghe cấp dưới báo cáo, viên quan trung niên chăm chú nhìn vào một vết máu nhỏ đã khô dưới chân, trầm giọng nói:

"Alpha đó đã bị thương, toàn lực truy đuổi, không được để Nữ quân trốn thoát khỏi khu rừng rậm này."



Thẩm Hàn và Cố Quân Uyển đang bổ sung nước bên bờ suối.

Bỗng nhiên, thiếu nữ mặc áo thun xám ngắn tay, tóc buộc cao đuôi ngựa đứng bật dậy.

Cô quay đầu nhìn về hướng mình và Cố Quân Uyển vừa đến, ánh mắt hơi dao động.

Tựa như một con sói đơn độc đánh hơi thấy mùi của con mồi, không cần trung khu thần kinh ra lệnh, toàn thân cơ bắp đã căng cứng, sẵn sàng cho một trận chiến ác liệt.

Ánh mắt Cố Quân Uyển cũng theo động tác của thiếu nữ mà dừng lại trên người cô.

Lúc này đây, Thẩm Hàn toát lên một sức hấp dẫn hoang dã mãnh liệt.

Rất nguy hiểm, nhưng cũng rất cuốn hút.

"Có chuyện gì vậy?"

"Những kẻ truy đuổi mà cô nói vừa rồi đã đến, khoảng năm phút nữa sẽ tới đây."

Trên đường đi trước đó, Cố Quân Uyển đã kể cho đối phương nghe về tình cảnh khó khăn hiện tại của mình.

Ngoài việc giấu thân phận Nữ hoàng, cô ấy không hề che giấu chút nào về sức mạnh đáng sợ của thế lực thù địch mà mình đang đối mặt.

Theo cô ấy, ai cũng có quyền lựa chọn cho cuộc sống của chính mình.

Nếu đối phương sẵn sàng ở lại giúp mình thì tất nhiên là tốt nhất.

Còn nếu người ta muốn rời đi, cô ấy cũng có thể hiểu được.

Dù sao, cho dù là người tốt tính đến đâu, ai lại dám coi thường tính mạng của mình?

Sự lựa chọn của Thẩm Hàn khiến cô ấy hơi bất ngờ.

Nhưng sâu trong lòng, dường như cô ấy đã lường trước điều đó.

Khi ấy, thiếu nữ cười tươi tắn, tự tin nói: "Yên tâm, tôi lợi hại lắm mà!"

Hiện tại, thiếu nữ không nói không rằng cõng cô ấy lên lưng.

Vừa lội nước qua suối vừa nói: "Cô phải ở bên kia, cố gắng câu giờ cho tôi càng lâu càng tốt."

Cố Quân Uyển nằm trên tấm lưng không mấy rộng của thiếu nữ, cơ thể có chút cứng ngắc.

"Cô định tận dụng tiếng suối chảy để che giấu tiếng bước chân? Nhưng dù có tập kích thì cũng không thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ trong một lần."

"Hơn nữa, việc đó rất mạo hiểm."

Hương thơm thoang thoảng như mận lạnh từ hơi thở của cô ấy phả vào tai Thẩm Hàn, khiến vành tai trắng trẻo lập tức ửng đỏ.

Thẩm Hàn khẽ rụt cổ lại, nhanh chóng đáp: "Nếu một lần không xong thì chia nhỏ ra xử lý. Kẻ đuổi bắt muốn bắt sống cô, đó là sơ hở lớn nhất của bọn chúng. Đừng lo lắng, tôi đảm bảo sẽ không để cô bị thương."