Ngày hôm sau, cậu thức dậy trong sự yên tĩnh đến khó tả. Một ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng và tạo ra những bóng đổ dài trên nền gỗ. Cảm giác sợ hãi mà Hạ trải qua tối qua vẫn còn in đậm trong lòng cậu, nhưng cậu không thể phủ nhận sự tò mò đang ngày càng lớn dần. Cái cuốn sách kia, với những câu chuyện kỳ lạ về thị trấn Tĩnh Lặng, về những bóng ma và những lời nguyền, khiến cậu không thể bỏ qua.
Bữa sáng của Hạ chỉ là vài lát bánh mì khô và một cốc sữa tươi. Cậu cảm thấy không đói, nhưng đôi tay vẫn run rẩy khi cầm lấy ly sữa. Cảm giác như có điều gì đó không ổn, một cái gì đó nặng nề và không thể lý giải được đang đè lên lòng cậu. Cậu quyết định không để tâm quá nhiều và mở cuốn sách ra tiếp.
Trang sách mở ra trước mắt, những dòng chữ cũ kỹ vẫn cứ lướt qua như những bóng ma đang thì thầm, kể lại những câu chuyện kỳ bí của thị trấn này. Một trong những câu chuyện khiến cậu phải dừng lại ngay lập tức. Nó kể về một gia đình cổ xưa, những người đã sống tại thị trấn này từ hàng trăm năm trước. Gia đình này, mặc dù giàu có và quyền lực, lại bị mọi người xung quanh ghen ghét và hận thù. Cuối cùng, một vụ tai nạn kinh hoàng đã xảy ra, khiến tất cả thành viên trong gia đình đều mất mạng trong một ngọn lửa lớn, và một lời nguyền đã được thốt ra ngay trước khi họ chết: "Chúng ta sẽ quay lại... và kéo theo những người không xứng đáng."
Lời nguyền đó đã ăn sâu vào thị trấn, và những sự mất tích kỳ lạ bắt đầu xảy ra sau vụ cháy. Người ta kể rằng, vào những đêm tối, bạn có thể nhìn thấy những bóng hình mờ ảo đi qua các con phố, đôi mắt đỏ như máu dõi theo những ai dám đi lại quá khuya. Nhưng điều làm Hạ khó hiểu nhất là một sự thật mà cậu phát hiện ra trong cuốn sách – gia đình đó không chỉ là một phần của quá khứ, mà có thể vẫn tồn tại ở đâu đó trong bóng tối của thị trấn này.
Hạ đóng cuốn sách lại, nhưng hình ảnh của những con mắt đỏ, của những bóng ma lởn vởn cứ ám ảnh trong đầu cậu. Cậu không thể không tự hỏi liệu lời nguyền ấy có thực sự tồn tại hay không. Và nếu nó có, liệu cậu có thể sống sót để tìm ra sự thật?
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Hạ giật mình, lập tức đứng dậy và mở cửa. Trước mặt cậu là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặt mũi hốc hác, ánh mắt đầy vẻ lo âu. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài, với cổ áo dựng cao, trông như một thám tử trong những bộ phim cũ.
“Xin lỗi, tôi có thể vào được không?” Người đàn ông hỏi, giọng trầm ấm nhưng có gì đó lạ lùng. Hạ đứng lặng, nhưng cảm giác lo ngại khiến cậu mở cửa cho người lạ bước vào.
“Tôi là Phạm Trạch Lâm, thám tử tư.” Anh ta tiếp tục. “Tôi đang điều tra một số vụ mất tích gần đây trong thị trấn, và tôi nghĩ có thể cậu có thông tin nào đó sẽ giúp ích.”
Hạ cảm thấy lạ, không hiểu sao một thám tử lại tìm đến mình. Nhưng cậu cũng không thể từ chối. Hạ mời Lâm vào trong và chỉ cho anh ta chiếc ghế bành đối diện. “Mời anh ngồi, tôi cũng không rõ có thể giúp gì được.” Hạ đáp, ánh mắt vẫn còn chút nghi ngờ.
Lâm ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi Hạ. “Cậu mới đến đây phải không? Thị trấn này không như vẻ ngoài của nó đâu.” Lâm nói, giọng trầm lắng. “Nhiều năm qua, tôi đã nghe về những vụ mất tích kỳ lạ ở đây. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân. Tuy nhiên, tôi có một linh cảm rằng mọi chuyện đều có liên quan đến một gia đình cổ xưa ở đây.”
“Gia đình cổ xưa?” Hạ lặp lại, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu lập tức nghĩ đến những gì mình vừa đọc trong cuốn sách. “Anh đang nói về gia đình nào?”
Lâm nhíu mày, ánh mắt sáng lên. “Một gia đình quyền lực, được coi là nền tảng của thị trấn này. Nhưng họ đã chết trong một vụ cháy khủng khϊếp nhiều năm trước. Và từ đó, những điều kỳ quái bắt đầu xảy ra.”
Hạ im lặng lắng nghe, trong đầu cậu bắt đầu hình dung ra những mảnh ghép còn thiếu. Lâm tiếp tục: “Tôi nghĩ rằng những vụ mất tích gần đây có liên quan đến lời nguyền của gia đình đó. Chúng ta cần tìm ra mối liên hệ giữa quá khứ và hiện tại.”
Hạ nhìn Lâm với ánh mắt hoài nghi. “Tôi… tôi đã tìm thấy một cuốn sách kỳ lạ trong ngôi nhà này. Có thể đó là một phần của câu chuyện mà anh đang điều tra.”
Lâm ngồi thẳng dậy, ánh mắt căng thẳng. “Cuốn sách đó… Ở đâu?”
Hạ đưa tay chỉ về phía bàn, nơi cuốn sách đang nằm. Lâm lập tức bước lại gần và mở cuốn sách ra. Khi nhìn thấy những dòng chữ kỳ lạ trong đó, anh ta không giấu nổi sự ngạc nhiên. “Đây là bằng chứng. Chính cuốn sách này sẽ dẫn chúng ta đến sự thật.”
Hạ nhìn Lâm, cảm giác lo lắng dâng trào. Cậu biết rằng những gì đang diễn ra sẽ không chỉ là một cuộc điều tra bình thường. Cậu đã bước vào một câu chuyện mà chính bản thân mình không thể thoát ra được.