Buổi tối đến nhanh chóng. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn trong phòng của Hạ chỉ đủ để chiếu sáng một phần nhỏ không gian. Cậu ngồi ở bàn viết, ngón tay lướt nhẹ trên những trang sách cũ mà Lâm vừa mở ra. Cuốn sách ấy, dẫu có vẻ bình thường, lại khiến cậu cảm thấy không yên tâm. Nó không phải chỉ là một cuốn sách trinh thám bình thường mà là một thứ gì đó mang đầy sự ám ảnh, dường như có thể thao túng tâm trí của người đọc.
Lâm đã rời đi sau khi đã ghi chú lại những chi tiết quan trọng. “Tôi sẽ quay lại vào sáng mai để tiếp tục điều tra.” Anh nói trước khi rời khỏi. Nhưng Hạ biết rằng dù có làm gì đi chăng nữa, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Cậu đã bước chân vào một câu chuyện mà cậu không thể làm chủ. Và bây giờ, dường như có một sức mạnh vô hình đang kéo cậu vào một thế giới đầy bóng tối.
Sau khi Lâm đi, cậu quyết định tiếp tục đọc cuốn sách để tìm hiểu thêm. Cậu mở lại trang sách mà Lâm đã dừng lại, nơi ghi lại câu chuyện của gia đình cổ xưa đã bị tiêu diệt trong ngọn lửa. Lời nguyền đó dường như không chỉ là một câu chuyện dân gian mà có thể là sự thật. Những dòng chữ không rõ ràng, viết một cách mơ hồ, bắt đầu trở nên rõ nét hơn khi Hạ tiếp tục đọc. Trong sách có một dòng chữ bí ẩn mà cậu chưa kịp nhận ra: “Chúng ta không chết. Chúng ta chỉ chuyển sang một hình dạng khác, và đợi đến khi các ngươi đến...”
“Chuyển sang một hình dạng khác?” Hạ lẩm bẩm. Cậu không thể hiểu rõ nghĩa của câu nói đó, nhưng cảm giác rợn người cứ mãi bám lấy cậu. Đúng lúc này, một tiếng động từ bên ngoài khiến cậu giật mình. Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên nền gỗ của hành lang, không phải là tiếng gió hay tiếng động từ các đồ vật. Cậu đứng dậy và mở cửa.
Không có ai. Nhưng cánh cửa gỗ của căn nhà bỗng rung lên mạnh mẽ, như thể có một lực vô hình nào đó đang đẩy mạnh vào. Hạ nhanh chóng đóng cửa lại và chạy vào phòng khách, nơi chiếc bàn gỗ vẫn yên lặng. Tâm trí cậu đầy rẫy những câu hỏi không lời đáp. Làm sao những hiện tượng này lại có thể xảy ra trong một nơi như thế này?
Cả đêm hôm đó, cậu không thể ngủ được. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn vẫn còn sáng, chiếu lên những mảng bóng tối trong căn phòng. Cậu quay lại cuốn sách, lật qua vài trang, và chợt nhận ra một điều kỳ lạ: những câu chuyện trong sách không chỉ là những sự kiện đã xảy ra từ lâu. Mỗi câu chuyện lại có một dấu hiệu kỳ lạ—một ký tự giống như chữ cái viết tay, xuất hiện ở cuối mỗi trang. Dường như đây là một dấu hiệu mà cậu chưa bao giờ nhận ra trước đó.
Từ trang này sang trang khác, dấu hiệu đó xuất hiện rõ ràng hơn, khiến Hạ cảm thấy bất an. Cậu cố gắng giải mã chúng, nhưng ký tự đó quá mơ hồ, khó hiểu. Mỗi khi cậu gần như hiểu được, ánh sáng trong phòng lại vụt tắt. Lạ lùng thay, khi cậu mở lại đèn, cuốn sách không còn ở vị trí cũ mà đã bị di chuyển đến một nơi khác trong phòng, dường như tự động thay đổi vị trí mà không có ai đυ.ng đến.
Hạ bắt đầu cảm thấy rằng có ai đó đang quan sát mình, một sự hiện diện không thể thấy được. Cậu đứng dậy, bước ra khỏi phòng để kiểm tra lại căn nhà, nhưng không có gì lạ ngoài không khí lạnh lẽo bao trùm. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng đêm đen kịt. Thị trấn Tĩnh Lặng như bị nuốt chửng bởi sự tĩnh mịch chết chóc, không một ánh đèn nào, không một tiếng động nào.
Chợt có tiếng gõ cửa. Hạ quay lại, tim đập thình thịch. Cậu không dám mở cửa ngay, nhưng không thể bỏ qua. Người ta nói rằng khi đã nghe thấy tiếng gõ cửa vào ban đêm, đó là dấu hiệu của một cái gì đó sắp đến, một sự kiện không thể tránh khỏi.
Cậu mở cửa, và đứng ngay trước mặt cậu là một người đàn ông khác, trông khá quen thuộc. Anh ta mặc một bộ đồ đen, tay cầm một chiếc túi lớn. Hạ không nhận ra anh ta là ai, nhưng có một điều kỳ lạ là người đàn ông này không nói gì, chỉ nhìn Hạ với ánh mắt đầy sự hiểu biết. Một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể cậu khi đôi mắt đó dừng lại ở cuốn sách trên bàn.
“Cuốn sách… tôi biết nó." Người đàn ông lên tiếng, giọng trầm đυ.c, như thể những lời nói này đã được rút ra từ đáy sâu của bóng tối. “Nhưng cậu không thể hiểu hết được đâu, Hạ.”
Hạ sững người, không thể tin vào tai mình. “Anh… anh là ai?”
“Chỉ là một người biết quá nhiều về những thứ mà cậu không nên biết”, người đàn ông cười nhẹ, nhưng tiếng cười ấy lại nghe như tiếng cười của sự tuyệt vọng. “Cậu đã thấy ký tự đó, đúng không? Cậu biết mình đã bước vào một vòng xoáy mà không thể thoát ra được. Thị trấn này không phải là nơi để sống. Nó chỉ là một trạm dừng chân tạm thời trong hành trình đến với cái chết.”
Hạ cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, cơ thể cậu cứng đờ. Mắt cậu không rời khỏi người đàn ông trước mặt. Người này rõ ràng không phải là một khách lạ, mà là ai đó đã theo dõi cậu từ lâu, chờ đợi thời điểm để xuất hiện.
“Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đúng không?” Hạ hỏi, giọng run rẩy. “Anh biết tôi sẽ bị lôi kéo vào cái gì?”
Người đàn ông chỉ mỉm cười. “Tất cả những gì cậu cần làm là tìm ra sự thật. Nhưng hãy nhớ, đôi khi sự thật có thể tàn nhẫn hơn cái chết.”
Ngay khi những lời đó vang lên, người đàn ông biến mất trong bóng tối, như thể không hề tồn tại. Cánh cửa đóng lại sau lưng, nhưng Hạ biết rằng giờ đây, cậu đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi sâu vào trong bóng tối của thị trấn này, đối mặt với những bí mật mà nó giấu kín trong suốt hàng thế kỷ.