Ánh Mắt Trong Đêm

Chương 5: Con Đường Tối Tăm

Ánh sáng yếu ớt của buổi sáng mờ mịt không đủ để xua đi không khí u ám bao trùm khắp thị trấn. Hạ cảm giác như mình đang bước vào một con đường không lối thoát, nơi mà mỗi bước đi đều là một thử thách khó khăn. Lâm dẫn cậu đi, đôi mắt của anh không rời khỏi tấm bản đồ trong tay, như thể mọi thứ đã được tính toán từ trước.

“Chúng ta sẽ đến Kho Cổ.” Lâm nói, giọng anh không mấy cảm xúc nhưng lại đầy sự chắc chắn. “Nơi đó có những bí mật mà cả thị trấn này đang cố gắng che giấu.”

Hạ chỉ im lặng theo sau. Cậu đã không thể suy nghĩ rõ ràng từ khi nhận được tấm bưu thϊếp tối qua. Những câu chữ trên đó vẫn còn văng vẳng trong đầu, khiến cậu không thể ngủ ngon. “Bước tiếp theo của ngươi đã được định sẵn.” Cậu tự hỏi liệu những gì mình đang làm có đúng không, hay chỉ là một phần trong kế hoạch lớn mà cậu không thể kiểm soát được.

Hai người men theo một con đường nhỏ, vắng vẻ, không một bóng người. Những ngôi nhà cũ kỹ của thị trấn Tĩnh Lặng như những cái bóng chết, chìm trong sự tĩnh lặng và lạnh lẽo. Những ngôi nhà này đều giống nhau, không có gì nổi bật ngoài sự im lìm của chúng. Chúng không phải là nơi để con người sống, mà chỉ là những nơi trú ẩn của những bí mật đã bị chôn vùi.

Lâm đột ngột dừng lại, ánh mắt của anh như muốn xuyên thấu qua bức tường vô hình trước mắt. “Đến rồi.” Anh nói, giọng nhẹ nhưng đầy sự chắc chắn.

Trước mặt họ là một con hẻm tối, dài và đầy rẫy những đám cỏ hoang. Bên ngoài, không có một biển hiệu hay dấu hiệu nào cho thấy đây là một địa điểm quan trọng. Tất cả những gì Hạ có thể nhìn thấy là một cánh cửa sắt cũ kỹ, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu. Trên cửa có một dấu hiệu kỳ lạ, giống như hình vẽ mà Lâm đã chỉ trên bản đồ.

“Đây là Kho Cổ sao?” Hạ hỏi, giọng nghi hoặc. “Nơi này không giống như những gì tôi tưởng.”

“Đúng vậy, nó không giống như những gì cậu nghĩ.” Lâm trả lời. “Nhưng đằng sau cánh cửa này là tất cả những gì chúng ta cần biết. Đây là nơi mà mọi thứ bắt đầu. Chúng ta phải vào trong.”

Hạ nhìn cánh cửa sắt một lần nữa. Cảm giác lạnh lẽo khiến cơ thể cậu rùng mình. Những bước đi tiếp theo có thể là bước quyết định của cậu, nhưng liệu cậu có thể đối mặt với những bí mật đen tối đó?

Lâm tiến đến gần cửa và bắt đầu thao tác mở khóa. Hạ đứng lại, tay bám chặt vào tay nắm, cơ thể căng cứng. Mỗi âm thanh nhỏ, mỗi cử động đều khiến cậu cảm thấy như có ai đó đang quan sát mình. Những bóng ma từ quá khứ như đang chực chờ lôi kéo cậu vào thế giới tối tăm này.

Cánh cửa mở ra. Một luồng không khí lạnh lẽo ập vào mặt họ. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, đầy bụi bặm và những vật dụng cũ kỹ bị bỏ hoang. Mọi thứ ở đây dường như đã bị lãng quên từ lâu. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không có dấu hiệu của sự hư hỏng. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, như thể thời gian ở đây ngừng lại từ khi nào không ai biết.

Hạ bước vào đầu tiên, theo sau là Lâm. Cả hai lặng lẽ di chuyển, mỗi bước đi vang lên trong không gian tĩnh mịch như phá vỡ sự im lặng chết chóc. Trên những bức tường là những bức tranh cổ xưa, vẽ những cảnh tượng khó hiểu, với những ký tự và hình ảnh kỳ lạ mà Hạ không thể nhận diện. Một số bức tranh còn mô tả những hình ảnh giống như những con quái vật đang săn đuổi con người, trong khi những hình ảnh khác lại là những cảnh tượng u ám, nơi mọi thứ đều chìm trong bóng tối.

Hạ cảm thấy một sự căng thẳng gia tăng trong người, như thể mình đang bước vào một thế giới khác, nơi mà quy luật của thế giới này không còn áp dụng nữa. Cậu cảm nhận được rằng những gì mình sắp đối mặt không phải là những bí mật bình thường, mà là những thứ mà con người không nên biết.

Lâm chợt dừng lại, ánh mắt anh quét qua những bức tranh trên tường, dừng lại ở một bức tranh lớn ở góc phòng. Đó là hình ảnh của một gia đình, nhưng không phải là một gia đình bình thường. Khuôn mặt của họ bị vẽ một cách mờ nhạt, như thể đang bị che giấu điều gì đó. Dù vậy, Hạ cảm thấy có một sự kỳ lạ xung quanh bức tranh đó, như thể nó đang muốn truyền tải một thông điệp nào đó.

“Đây là gia đình cổ xưa.” Lâm nói, giọng trầm xuống. “Họ là những người sáng lập ra lời nguyền này. Họ đã tạo ra một thế lực bóng tối mà không ai có thể thoát khỏi. Và giờ đây, chúng ta là những người tiếp theo phải đối mặt với nó.”

“Làm sao anh biết được tất cả những điều này?” Hạ hỏi, đôi mắt cậu không rời khỏi bức tranh.

Lâm không trả lời ngay lập tức. Anh chậm rãi quay lại, ánh mắt anh lấp lánh một nỗi sợ hãi mà Hạ không thể giải thích được. “Tôi đã tìm thấy những cuốn sách, những tài liệu này từ lâu. Chúng là manh mối dẫn đến lời nguyền. Nhưng tôi không thể làm một mình. Cậu là người duy nhất có thể giúp tôi Hạ.”

Một tiếng động đột ngột vang lên từ phía trong của căn phòng, như thể có một cái gì đó đang chuyển động trong bóng tối. Cả hai quay lại, nhưng không có gì xuất hiện. Hạ cảm thấy một sự hiện diện mơ hồ trong không gian, như thể có một cái gì đó đang quan sát họ, đang chờ đợi.

“Chúng ta phải đi tiếp.” Lâm nói, tay nắm chặt chiếc đèn pin. “Càng đi sâu, càng gần đến câu trả lời.”

Cả hai tiếp tục di chuyển trong bóng tối, nhưng Hạ không thể xua đi cảm giác bất an. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở của mình, nhịp tim đập thình thịch, nhưng xung quanh cậu lại là sự im lặng đến ghê rợn. Cậu tự hỏi, liệu có ai đó đang theo dõi từng bước đi của họ không?

Trong lúc đó, từ trong bóng tối sâu thẳm của Kho Cổ, một ánh sáng lờ mờ bắt đầu lóe lên. Một chiếc đèn l*иg cổ xưa, giống như thứ mà những người dân cổ đại đã dùng, bỗng sáng lên, chiếu sáng một góc căn phòng. Và từ đó, những câu hỏi lớn nhất của Hạ bắt đầu có lời giải đáp, nhưng cũng chính là lúc bí mật đen tối của thị trấn Tĩnh Lặng dần lộ diện.