Ánh Mắt Trong Đêm

Chương 6: Bí Mật Dưới Đáy Kho Cổ

Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn l*иg cổ xưa chiếu sáng một góc căn phòng, nhưng sự im lặng trong Kho Cổ khiến mọi thứ càng trở nên đáng sợ. Cả Hạ và Lâm đều im lặng, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Mặc dù chiếc đèn l*иg sáng lên, nhưng bóng tối dường như vẫn không buông tha, bao trùm mọi thứ, khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

“Lâm, anh nghĩ chúng ta có thể tìm thấy gì ở đây?” Hạ lên tiếng, giọng nói vang lên trong không gian yên tĩnh, như một lời thì thầm sợ hãi.

Lâm nhìn quanh, không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt của anh dò xét từng ngóc ngách trong căn phòng, như thể đang tìm kiếm một manh mối nào đó. Cuối cùng, anh quay lại nhìn Hạ, vẻ mặt nghiêm trọng. “Tôi không biết chắc, nhưng tôi có cảm giác chúng ta đang gần đến câu trả lời rồi. Kho Cổ này là nơi mọi thứ bắt đầu. Nếu chúng ta có thể giải mã được bí mật của nó, có thể chúng ta sẽ tìm được cách để chấm dứt mọi chuyện.”

Cả hai tiếp tục đi về phía sâu bên trong kho, nơi mà chiếc đèn l*иg của họ không thể chiếu sáng hết được. Không gian càng lúc càng hẹp lại, và tiếng bước chân của họ vang vọng khắp căn phòng, tạo nên cảm giác nặng nề như có một lực vô hình đang đè lên họ.

Bất ngờ, khi họ đi tới một góc khuất, một cánh cửa sắt cũ kỹ hiện ra trước mắt. Nó giống hệt như chiếc cửa họ đã gặp lúc trước, nhưng lần này, cánh cửa này có một ký tự kỳ lạ được khắc trên bề mặt bằng một lớp sơn đỏ đã phai màu. Những ký tự đó giống như những chữ mà Hạ đã thấy trong cuốn sách, nhưng có phần phức tạp hơn rất nhiều.

Hạ dừng lại, nhìn kỹ vào những ký tự đó. Cảm giác rờn rợn trong lòng cậu lại dâng lên. “Đây là gì vậy?” Cậu hỏi, cố gắng không để lộ sự sợ hãi trong giọng nói.

Lâm không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ tiến lại gần cánh cửa và đặt tay lên bề mặt. “Đây là một phần của lời nguyền,” anh nói. “Những ký tự này là một loại mật mã cổ xưa, được dùng để bảo vệ thứ gì đó rất quan trọng. Tôi nghĩ chúng ta cần phải giải mã nó để tiến vào bên trong.”

“Giải mã? Nhưng chúng ta làm sao biết được ý nghĩa của nó?” Hạ cảm thấy một nỗi lo sợ dâng lên, nhưng cậu biết mình không thể lùi bước.

Lâm nhìn cậu, ánh mắt đầy sự kiên định. “Đừng lo. Tôi đã nghiên cứu những ký tự này một thời gian dài. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Đằng sau cánh cửa này không phải là thứ mà ai cũng có thể chịu đựng nổi.”

Cả hai đứng yên, Lâm bắt đầu lẩm bẩm những câu thần chú cổ xưa mà Hạ không thể hiểu nổi. Những âm thanh lạ lẫm vang lên trong không khí, và đột nhiên, những ký tự trên cửa bắt đầu phát sáng, tạo ra những vệt sáng đỏ rực rỡ.

Hạ cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cậu không thể hiểu được điều gì đang xảy ra, nhưng cậu biết rằng một khi cánh cửa này mở ra, mọi thứ sẽ không còn như trước.

Chỉ một phút sau, cánh cửa kêu lên một tiếng cọt kẹt và từ từ mở ra. Một luồng khí lạnh lẽo ùa ra từ trong, mang theo một cảm giác kỳ lạ và đáng sợ. Không gian bên trong tối đen như mực, không một dấu hiệu gì cho thấy có sự sống bên trong.

Lâm tiến vào trước, đèn l*иg của họ soi sáng lối đi, chiếu vào những bức tường gồ ghề đầy bụi bặm. Hạ theo sau, cảm giác lo sợ vẫn không rời khỏi cậu. Nhưng điều kỳ lạ là, khi cậu bước vào, không khí trong căn phòng bỗng nhiên thay đổi. Nó không còn lạnh lẽo, mà trở nên ngột ngạt và đầy mùi ẩm mốc, như thể đây là một nơi bị bỏ hoang suốt hàng thế kỷ.

Cả hai tiếp tục di chuyển, đi sâu vào trong căn phòng. Hạ cảm thấy mọi giác quan của mình đều căng thẳng. Cậu không thể bỏ qua sự kỳ lạ của nơi này. Đột nhiên, chiếc đèn l*иg phát ra một tiếng kêu lạ, ánh sáng bắt đầu nhấp nháy rồi tắt hẳn, khiến không gian xung quanh trở nên tối tăm hơn bao giờ hết.

Lâm ngừng lại, nhíu mày. “Chuyện gì vậy?” Anh hỏi, giọng có phần lo lắng.

“Hình như… có cái gì đó không ổn.” Hạ đáp, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Ngay khi cậu nói xong, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ phía sau. Một âm thanh giống như tiếng gió rít qua khe cửa. Lâm lập tức quay lại, ánh mắt cảnh giác. “Chúng ta không ở một mình,” anh thì thầm. “Cẩn thận!”

Chưa kịp dứt lời, một bóng đen từ phía sau lao tới. Hạ chỉ kịp quay người lại, nhưng đã quá muộn. Một cơn gió lạnh lẽo quật mạnh vào mặt cậu, khiến cậu ngã ngửa ra sau, tay bám chặt vào đất. Cậu cảm thấy một sức mạnh vô hình đè nặng lên mình, như thể có một sinh vật gì đó đang muốn nuốt chửng cậu.

Lâm lao tới, kéo Hạ dậy. “Nhanh lên! Chúng ta phải rời khỏi đây!”

Nhưng trước khi họ kịp hành động, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bóng tối.

“Các ngươi không thể thoát khỏi đây đâu…”