Chương 2: Cảm ơn chồng
Đôi mắt Tần Mạn khẽ run, tóc gáy lặng lẽ dựng đứng.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ có tiếp xúc thân mật.
Cô đã biết hắn không được hai mươi năm cũng được mười mấy năm.
Trong nhận thức của cô, Hoắc Yến Trì luôn là người lạnh lùng, ít nói và không gần nữ sắc. Hắn chính là đóa hoa cao lãnh sinh trưởng trên vách núi cao.
Nhưng sau khi kết hôn gần hai tháng, nhận thức này của Tần Mạn đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Con người của Hoắc Yến Trì, chính là không ăn thịt không chịu được.
Bắt đầu từ lần đầu tiên, tất cả hành động của hắn đều mang theo sự bá đạo xâm lược.
Trong phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được hơi thở đan xen của bọn họ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng và tinh tế rơi xuống đôi mắt chứa những vì sao tinh tú của Tần Mạn, rồi di chuyển đến cánh môi anh đào thơm mọng, nhẹ mυ'ŧ vào.
Nhiệt độ trong phòng tăng cao, những tiếng ngân nga kéo dài cùng với âm thanh thở dốc nặng nề…
----
Buổi sáng mùa thu gió thổi nhè nhẹ,
Khi Tần Mạn tỉnh lại bên cạnh đã sớm không còn ai.
Cô không cảm nhận được chút hơi ấm nào, nhưng ga giường có nhiều vết nhăn đã chứng minh đêm qua có người ngủ lại.
Cô vừa xốc chăn, xỏ dép lê vào thì Hoắc Yến Trì cũng bước ra từ phòng thay đồ.
Hắn mặc một bộ tây trang màu trầm trang nghiêm và tao nhã, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng và cao lãnh, những đường nét sắc xảo trên khuôn mặt càng tăng thêm sự tuấn mỹ.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mạn.
Hoắc Yến Trì mím môi. Ngón tay thon dài cầm lấy một chiếc đồng hồ màu bạc.
Khi xuống giường, mối quan hệ của bọn họ lại trở về tương kính như tân.
Tần Mạn chớp chớp mắt: “Chào buổi sáng.”
Cô nhìn về phía đồng hồ treo tường: “Đã bảy rưỡi rồi, sao anh không gọi em?”
Trang viên Hoắc gia có rất nhiều quy tắc, thời gian ăn sáng cố định là tám giờ.
Hôm qua cô đã đồng ý với bà nội sẽ đến ăn sáng cùng bà.
Hoắc Yến Trì liếc nhìn dấu vết mờ nhạt trước ngực Tần Mạn, hai mắt tối sầm lại.
“Anh đã gọi điện đến Hoắc gia, nói buổi sáng chúng ta đến muộn.”
Tần Mạn thở phào nhẹ nhõm, tiến lên ôm lấy cánh tay hắn: “Chồng em thật chu đáo.”
Hoắc Yến Trì thâm trầm nhìn về phía cô: “Mau đi rửa mặt, rồi xuống ăn sáng.”
“Được.”
Tần Mạn nhanh chóng đồng ý, nhàn nhã bước vào phòng tắm rửa mặt.
Khi cô xuống lầu, Hoắc Yến Trì đã nghiêm trang ngồi trước bàn ăn, tay cầm cốc café nhấp từng ngụm, ánh mắt nhìn vào máy tính bảng.
Cô đột nhiên khựng lại.
Hắn còn chưa giải thích với cô về vụ bê bối của hắn và Tang Duyệt.
Cảm nhận được ánh mắt cô, Hoắc Yến Trì ngẩng đầu nhướng mày.
Tần Mạn đi tới, bảo mẫu mang một cốc nước mật ong ấm lên cho cô.
Căn nhà hai tầng này là biệt thự tư nhân của Hoắc Yến Trì. Trước khi Tần Mạn đến đây, hắn vẫn luôn một mình, vô cùng quạnh quẽ.
Vị bảo mẫu này là sau khi cô chuyển đến, tự mình mời về.
Nguyên nhân chính là vì cô không biết nấu ăn, với thân phận người nổi tiếng mà gọi đồ ăn ngoài sẽ không tiện.
Cô nói ‘cảm ơn’ một tiếng rồi ngồi xuống đối diện người đàn ông, bâng quơ nói: “Anh đã xem lễ trao giải Giai điệu vàng lần này chưa?”
“Không xem.”
Người đàn ông lạnh nhạt, không còn sự dịu dàng cùng chiếm hữu giống như đêm qua.
Cô ‘à’ một tiếng, nhướng mày: “Vậy anh xem thử đi, người đạt giải Giai điệu vàng của năm chính là Tang Duyệt, cũng là người phát ngôn cho Hàng Không Hoắc thị. Độ thảo luận và truy cập gần đây của cô ấy rất cao.”
Cao đến mức ngay cả chuyện ‘bí mật kết hôn’ cũng bị tung ra ngoài.
Mà nhân vật chính trong vụ bê bối lần này lại đang ngồi đối diện cô nhàn nhã dùng bữa sáng.
“Còn em thì sao?” Hoắc Yến Trì hỏi.
Tần Mạn ủy khuất dẩu môi: “Anh đang công kích cá nhân em sao.”
“Em làm sao bằng cô ấy được. Người ta năm ngoái đã phát hành liên tiếp 7ost và hai album. Lượng người xem trên mạng đã hơn 500 triệu. Còn em chỉ là một ca sĩ không nổi tiếng, bị fans của cô ta nói sao chép tác phẩm, cọ nhiệt độ.”
Không khí đột nhiên im lặng.
Người đàn ông không tiếp tục đặt câu hỏi, cũng giống như không hiểu mấy lời bóng gió của Tần Mạn.
Ngay khi bầu không khí ngượng ngùng muốn nổ tung, Tần Mạn liền cười khẽ: “Ai, kiếm tiền quá khó. Không thì…anh nuôi em được không? Em cũng không muốn cố gắng làm gì.”
Hoặc Yến Trì nheo mắt nhìn chằm chằm đôi mắt cười kia: “Nói trọng điểm.”
Cô cười tủm tỉm: “Em thích mấy cái túi.”
Không lâu sau, một tấm thẻ vàng được đẩy tới. Cô cầm lấy: “Cảm ơn chồng.”
Nếu hiện tại hắn không muốn giải thích, vậy cô sẽ đợi khi đến về Hoắc gia, sẽ tự phải giải thích thôi.