Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Đối mặt với con chó biến dị lang thang to gấp mấy lần mình, Bạch Lạc sợ đến cứng đờ, hoàn toàn quên mất phải chạy trốn.
Nhưng dù có nhớ ra phải trốn đi nữa, giờ phút này cũng chẳng còn cơ hội.
Bạch Lạc chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, chiều cao còn chưa đến vai con chó biến dị kia. Dù có may mắn chạy được vài bước, thì với kích thước và tốc độ của nó, bé cũng sẽ bị tóm lại chỉ trong nháy mắt.
Nỗi sợ hãi khiến nước mắt bé dâng trào, mờ cả tầm mắt.
Trái tim nhỏ đập thình thịch, từng nhịp như muốn vỡ tung.
Tay chân mềm nhũn, cơ thể bé nhỏ run lên bần bật. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức khiến thần kinh như co rút lại, rút cạn mọi sức lực còn sót lại trong người.
“Ô… ô…”
Bạch Lạc khẽ nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào không thành tiếng.
Bé sợ. Rất sợ.
Hóa ra hệ thống xấu xa kia không hề lừa bé. Thế giới này thực sự quá nguy hiểm...
Nhưng bé vẫn chưa gặp được ba.
Chẳng lẽ còn chưa tìm thấy ba, bé đã phải bị ăn luôn sao?
“Ô ô ô… không… không cần mà…”
Bạch Lạc nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Bé không muốn bị ăn.
Trong nỗi sợ hãi cùng cực, Bạch Lạc bắt đầu lắp bắp nói những điều ngây ngô: “Đừng ăn… Lạc xấu lắm… ăn sẽ sâu răng đó… thật đấy…”
Bé run rẩy, vừa khóc vừa nói, giọng lạc đi trong nỗi sợ hãi. Nhưng con chó biến dị làm sao hiểu được những lời đó.
Trong mắt nó, Bạch Lạc chỉ là một khối thịt nhỏ mềm mại, thơm ngon đến mê người.
Con chó bước từng bước về phía bé, gầm gừ dữ tợn. Hàm răng sắc nhọn của nó lộ ra, lấp loáng nước miếng chảy xuống mặt đất.
Khoảng cách giữa nó và Bạch Lạc ngày càng thu hẹp. Rồi bất ngờ, con chó lao tới, động tác nhanh như chớp.
“A a a——!”
Bạch Lạc hét lên, toàn thân mềm nhũn không cử động được, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc bị xé toạc.
Phanh——!
Vèo——!
Đúng vào giây phút nguy cấp, một tiếng súng vang lên, phá tan bầu không khí chết chóc. Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết của con chó biến dị.
Bạch Lạc vẫn không dám mở mắt. Tiếng súng lớn đến mức khiến bé càng sợ hơn, chỉ biết co rúm người, chờ đợi đau đớn giáng xuống.
Nhưng kỳ lạ thay, cơn đau không đến.
Ngay khi con chó lao tới, một chiếc áo khoác ấm áp đã bao lấy cơ thể bé.
Tiếng nói của con người vang lên trong không khí: "Đại ca, ở đây có một đứa trẻ sống sót!”
“Thiếu chút nữa bị con chó biến dị kia ăn thịt. May mà tay súng của tôi còn chuẩn.”
Giọng nói trầm, khàn nhưng rõ ràng là của người.
Nhưng bé quá sợ hãi, không thể lập tức phản ứng, chỉ biết nhắm chặt mắt, vòng tay ôm lấy chính mình, cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi.
Mãi đến khi một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên bên cạnh: "Bạn nhỏ, con có sao không? Không sao rồi, vừa rồi con không bị thương chứ?”
Giọng nói này… rất quen thuộc.
Bạch Lạc run rẩy mở hé mắt, lén nhìn xung quanh. Khi chắc chắn con quái vật đã biến mất, không còn lao về phía mình, và cơ thể nhỏ bé vẫn còn nguyên vẹn, bé mới dám thở phào, hơi bình tĩnh lại.
Hít sâu một hơi, mùi hương từ chiếc áo khoác bọc quanh người khiến bé thêm phần an tâm. Mùi hương ấy cũng rất quen thuộc.
Chiếc áo khoác bị kéo ra một góc, giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa: "Bạn nhỏ, không sao rồi… Con ổn không? Có thể trả lời chú được không?”
Bạch Lạc chớp mắt, từ khe hở của chiếc áo ngước nhìn ra ngoài. Hình ảnh người đàn ông trước mặt dần hiện rõ.
Khoảnh khắc ấy, mọi nỗi sợ hãi và tủi thân trong lòng bé như được dịp vỡ òa.
Đó không phải ai khác, chính là ba nhỏ của bé – Bạch Đông Li.
Nước mắt vừa ngừng rơi lại trào lên, lấp đầy đôi mắt bé.
“Ô ô oa oa —— Ba!”
Tiếng khóc nghẹn ngào biến thành tiếng gọi vang dội.
Bạch Lạc bật khóc nức nở, nhào thẳng vào lòng người đàn ông, ôm chặt lấy như thể sợ cậu biến mất.
Là giọng nói của ba! Là mùi hương của ba!
Thật sự là ba!
Nhưng Bạch Đông Li thì ngây người tại chỗ, hoàn toàn lúng túng.
Ba?
Đứa trẻ này là ai? Sao lại gọi cậu là ba? Có phải nhận nhầm người không?
Nhìn thấy bé vừa trải qua nỗi kinh hoàng tột độ, Bạch Đông Li không nỡ gỡ ra hay giải thích gì. Cậu chỉ nhẹ nhàng vỗ về, để mặc bé khóc nấc trong lòng mình.
Vây quanh bởi mùi hương quen thuộc, cảm giác an toàn ùa về, Bạch Lạc hoàn toàn yên tâm. Bé òa khóc lớn, khóc cho nỗi sợ hãi, bất an vừa trải qua.
Khi bé vẫn còn đang bám chặt lấy áo Bạch Đông Li, phía xa có hai bóng người bước tới gần.
Một người lên tiếng trêu đùa: “Bác sĩ Bạch, đây là con ruột của cậu thật à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc khác, Bạch Lạc ngẩng đầu lên. Quả nhiên, đó là ba lớn của bé – Phó Lan Sơ.
“Ô ô oa oa —— Ba lớn!”
“…”
“…”
Một tiếng gọi ba còn chưa đủ, giờ lại thêm một tiếng ba lớn.
Cả Bạch Đông Li lẫn Phó Lan Sơ đều sững sờ, không nói nên lời.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đều chứa đầy nghi hoặc.
Đây là đứa trẻ từ đâu tới? Sao lại gọi bọn họ là ba? Lẽ nào bé bị dọa đến mức mất trí rồi?
Bạch Đông Li và Phó Lan Sơ đều là những xuyên thư giả.
Theo cốt truyện của thế giới hiện tại, họ chỉ là những người làm thuê cho cùng một chủ nhân, nên mới hợp tác, tạo thành một đội.
Đội của họ có tổng cộng bốn người.
Phó Lan Sơ là đội trưởng, trong khi Bạch Đông Li giữ vai trò bác sĩ.
Tuy nhiên, dù cùng chung mục tiêu, hai người lại không ưa gì nhau.
Bạch Đông Li cảm thấy Phó Lan Sơ là kẻ thô lỗ, bạo lực, ngang ngược, chẳng bao giờ chịu nghe lý lẽ.
Ngược lại, Phó Lan Sơ nhìn Bạch Đông Li với thái độ khó chịu, cho rằng cậu là kẻ giả thanh cao, luôn tỏ vẻ lạnh lùng và xem thường đồng đội.
Nhiệm vụ ban đầu của họ chỉ đơn giản là hộ tống một ông chủ bệnh nặng đến thành phố A.
Thế nhưng, khi nhiệm vụ vừa kết thúc, một thảm họa kinh hoàng bất ngờ giáng xuống. Những mảnh thiên thạch khổng lồ rơi xuống Trái Đất, mang theo virus ngoài hành tinh, dẫn đến sự xuất hiện của các sinh vật biến dị khắp nơi.
Muốn cứu thế giới này, phải tìm được loại thuốc giải trừ biến dị.
Phó Lan Sơ và Bạch Đông Li không phải nhân vật chính trong cốt truyện. Vì vậy, họ chỉ có thể dựa vào nhân vật chính để chế tạo ra thuốc giải.
Dẫu không hợp tính, họ vẫn quyết định duy trì đội ngũ. Trong hoàn cảnh hiểm nguy như thế này, hành động theo nhóm luôn tốt hơn việc đơn độc mạo hiểm.